Thứ Hai, 29 tháng 2, 2016

VĨ THANH- THƠ


             VĨ THANH


SONG TRÙNG

Kẻ song trùng
Thế giới và tôi
Tôi chỉ nói thế thôi
Có điều chi nghĩ ngợi…


Ô LIM PƠ

Ô lim pơ
Yến tiệc thần linh
Hoa quả ngọt ngon
Bên nhiều trái đắng
A! Tôi hiểu cội nguồn sức mạnh.


CAM LỘ

Cam lộ rơi
Hạt sương rơi
Và những tảng đá rơi
Cho tôi đến tận cùng tâm hồn u uẩn
Trước phút chính thành lung linh.











HÒA ĐIỆU

Rút ruột con chữ
Trong không gian âm thanh
Như cái tù và
Hợp hôn đất trời biển cả
Tôi muốn đánh chìm
Ánh sáng những vì sao
Cho một đêm hòa điệu.


THƯỢNG ĐẾ

Như một lần
Thượng đế xoa tay
Người đã sáng tạo
Hài lòng
Viên mãn
Rồi nghĩ lại…
Chưa là viên mãn
Phạt đi một góc vô cùng.


TRÒ CHƠI

Như đứa trẻ quê mùa bày tế lễ cuộc chơi
Vỏ chuối đầu cau mảnh sành chum vỡ
Tôi nắm tay người giữa phòng khuya xưng tội
Tự chân trời Đấng toàn năng hoan hỉ
Vỗ tay cười đĩnh ngộ một cuộc chơi!









VĨ THANH

Từ những tử cung nào tôi đã ra đi
Từ những mê lộ nào tôi đã ra đi
Từ những trận kỳ nào tôi đã ra đi.

Bê-a-tơ-ri-sê, Bao Tự,Thúy Kiều
Cùng những làn sóng  xanh các em đang vui đùa nhí nhảnh
Và Đan-tê, Đan-tê lồng lộng
Tiếng thơ dài một khoái thống đầu non.

A la toàn năng bươm bướm cuồng quay
Tôi điệp sứ quân vương và thi sĩ
Tôi dịch giả sắc màu lên giai điệu.

A! Ra bài vĩ thanh
Thâm quầng mắt góa phụ
Môi hồng như hài nhi
Quang phổ lòng tôi vạch
Xanh xanh bài vĩ thanh.
















HOA VÀ SÂU

Trong khi bông hoa nở ra
Loài sâu rúm ró
Cái đẹp trở thành điều nhục mạ
Nhục mạ trở thành cái đẹp.
Trăng xế đầu non
Từng bầy quạ đen bay
Tìm về Prômêtê rúc rỉa
Làm những giọt máu tươi
Rơi vào hố thẳm
Với cái chén sành
Men bóng thời gian
Tôi ra đứng trước thềm
Hứng mặt trời rơi
Trên trăm ngàn cánh hoa tơi tả.
Trong khi bông hoa nở ra
Loài sâu thêm lần rúm ró
Và dải rêu cựa quậy
Tôi bắt gặp nụ cười gượng gạo
Trên khuôn mặt nằm trơ
Những bông hoa chưa kịp nở ra
Vội vàng khép cánh
Lố bịch những hiến dâng
Nên bông hoa giả dại.
Quăng mình trên cổ thụ trang nghiêm
Dây leo nở hoa sặc sỡ
Nườm nượp bướm ong
Đức hiền minh than thở.
Cái đẹp trò nhạo báng
Nhà thơ vĩnh viễn vong thân
Vĩ đại kẻ lãng du
Đức hạnh trong sự chối từ
Uy nghi trào lộng.




Bài thơ nhắm đến thế gian
Tôi đã sẩy chân vào
Chối từ trong viên mãn.
Nơi đây trăm ngàn ngẫu tượng
Hương khói còn như khốc liệt
Với bàn tay dâng hương.
Nơi đây sự sống dày vò
Bởi những con triện vô tri
Ấn xuống trái tim bé nhỏ
Và những bông hoa vô tư
Đã bị kết vòng tù tội
Nên bên bông hoa vô ưu
Cho tôi nụ cười khinh thị.

Trong khi loài bò sát
Xâu xé lẫn nhau
Hằn những đường ranh
Nhẫn nhục vô biên
Những đỉnh núi vụt lên
Quấn quýt trời mây ngạo nghễ.
Những con sông ngày đêm
Đổ vào đại dương tình tự
Những sa mạc trần trụi
Trở thành ốc đảo xanh tươi
Và những trái tim
Trở thành kim cương bất hoại.












A LA

Băng mình qua những xác chết tôi đi.
Họ đã mua bán nhau
Họ sẽ chôn cất nhau
Đó là điều xưa cũ.
Khi tiếng cười ném vào mặt Giêsucrit
A la! Tôi cầu xin sức mạnh nơi người.

Trong nét đẹp thiên tài hay những thằng điên
Đơn độc nơi hào sâu tăm tối
Từ hàng rào thế năng người vụt dậy
A la! Tôi cầu xin sức mạnh nơi người
Và tôi chính thành sức mạnh.

Thương tổn tật nguyền
Quỳ giữa đồng không
Tôi nguyện Đấng vô cùng truyền thêm sức mạnh.
Sấm sét rền vang
A la hiện thị
Đứng chon von trên đồi bãi trập trùng.

Diện kiến A la dáng vẻ buồn thương
Tôi nghe tiếng đập bàn:
- Đó là điều ngu muội!
Ngươi đã chối từ ta trong trái tim nhỏ hẹp
Nỗi đau kia là cổng khóa thiên đường.

Từ mảnh sân nhỏ hẹp con đoán định ý bề trên
Không biết chân mình vương vòng tù tội
A la! Tầm mắt Người cho con lần trọng thị
Lẫm liệt đi qua cạm bẫy xứ người.

Sau ban mai ức triệu hoàng hôn
Dưới dải mây những dòng sông nhẫn nhục.
Người điên băng qua dòng sông
Nô lệ cột vào chân cầu quanh quẩn
Những vị thánh ngược dòng
Ky tô vụt lên như con chim bói cá
Đức Đạt ma sang sông trên cọng cỏ
Những nhà thơ than khóc ở trên bờ.
Ra đi từ rác rưởi rừng cây
Năm tháng cuốn tôi về biển mặn
Ala! Những con sóng vỗ lên bờ cuồng bạo
Vỡ muối làm mất cả chiều sâu.






























VẠN HOA

Ngôi nhà tôi dựng lên vách, mái, rèm che
Cửa trước, cửa sau, thư phòng, nơi tế tự
Chợt lừng lững trên đầu cao ống khói
Chổi lớn cầm tay quỷ hiện từ bao giờ.

Họ kết tội về ta Chúa quỷ buồn thương
Than vãn cùng tôi bao điều oan uổng
Như  thiên sứ trá hình nô lệ
Trọng trách trần gian ta gánh nửa thay người.

Đấng Sáng tạo toàn năng cất tiếng tụng ca
Họ đứng ưỡn người trước vô tri chiêm vọng
Khi hoàn tất bài thơ hay cung đình tráng lệ
Đâu biết rằng ta sáng tạo thay người.

Chiếc chổi chà vàng óng vụt bay
Lặng lẽ trên thềm đống hoang tàn tro bụi
Qua bao kiếp trầm tư đến giờ kia tôi hiểu
Sáng tạo ra tôi quỷ ngự chốn thiên đường.

A! Một chú quỷ con con tóc rối vàng hoe
Với xứ sở này tôi chơi trò thọc gậy
Vi vút nan hoa quay giữa trời mây song mã
Ánh sáng vàng tuôn địa ngục lẫn thiên đường.


Ngôi nhà tôi dựng lên ngăn nắp gì đâu
Trong những xáo trộn này vẫn còn nghe run sợ
Tôi đã trích câu thơ từ màn đêm thi thể
Hủy hoại toàn năng bởi lề thói của người?

Ngôi đền tôi dựng lên thi tứ mông lung
Đỉnh trầm kia chim ơi về lót tổ
Và cánh bướm chập chờn xanh bờ giậu
Ghé vào đây cùng hội mở tiệc tùng.

Ơ! Khách thập phương xa lạ điều chi
Sứ quán cho người đây cứ đôi giờ yên nghỉ
Nhỡ phật ý hoa nghiêm làm mặt giận
Đợi qua giờ sen lật cánh từ bi.

Như đêm xanh biêng biếc dáng ai về
Như ngày rạng điều chi mới mẻ
Như lá nõn cũng đôi lần run rẩy
Như hoa tàn trải cánh xếp dòng sâu.

Như trăm hoa trổ một đài hoa
Những chớp nhoáng đổi thay của mênh mông vô lượng
Với đỉnh cao chiều sâu tôi thành tên phiêu lãng
Gót thơ băng địa ngục lẫn thiên đường.

Như tảng đá ngày kia mở mắt nhìn quanh
Màu sắc thế gian những bông hoa và bướm
Trong im lặng trở về im lặng
Khoảng ngôi lời hoa nở chín lòng tôi.

Vẫy cánh qua đồng bằng thung lũng đồi non
Màu sắc tâm hồn trang nghiêm tôi vẽ
Bóng xế nhạt nhòa ngày lên rạng rỡ
Bướm đêm huyền chớm động những đầu son.

Mùa nước lớn đi qua con sóng vội vàng
Quên chốn dừng xưa rút vào miên viễn
Làm những đại dương cô thành hạt muối
Loáng thoáng nhân hình tâm niệm chỉ lòng tôi.

Pháp quan buồn áo thụng đỏ quanh năm
Kẻ nạn nhân - sát nhân, ồ chán mứa
Xuất thân khỏi vở tuồng tụng ca ngu muội
Tấu nhịp nào sắc trắng lẫn màu đen.






Gót chân trần nhà thơ và kẻ lãng du
Cùng những hài nhi kia có bao giờ lịch sử
Thềm Thượng đế muôn hồng ân sáng tạo
Tôi quỳ đây thọ lãnh thay người.

Vì những lão nông thương cảm ngây ngô
Đồng ruộng nhọc nhằn bao mùa cày xới
Nên đất cũng dịu dàng bên nấm mộ
Vụt có cùng không mưa nắng dãi dầu.

Đồng áng gặt xong mùa tế lễ thần linh
Câu chữ tế vào nhau tâm hồn tri ngộ
Giản dị đơn sơ những bông hoa và cỏ
Đất triền miên tế tự cho mình.

Thơ không ở cùng tôi không ở cùng anh
Những đỉnh cao đã chìm trong mênh mông vô lượng
Những dòng sông cũng biết mình phiêu lãng
Chảy hai chiều đồi trũng núi thành sâu.

Không phải từ tôi! Từ chốn ấy… tôi quên
Khi người nhận câu thơ mang hình con sóng
Tôi sẽ trỏ vào tôi một hòa âm giai điệu
Gió vào thung để lại tiếng độc huyền.

Biển phẳng lỳ trang giấy bập bênh
Tiếng rì rầm lòng tôi đêm ngày tuôn chảy
Có mưa hoa lên ao hồ ruộng cạn
Có tro bay phẳng lấp mặt người.

Cảm xúc là thơ cảm xúc chẳng là thơ
Trí tuệ nhịp nhàng theo đường cong giai điệu
Bãi im lặng những chồi xanh cảm hứng
Vội đơm hoa trổ kết thân người.

Cơ cấu tự sinh tôi phát triển bài thơ
Những con chữ ùa ra ngày ngưỡng vọng
Vì nắng đã trên thân cành nhấp nháy
Vì mưa tuôn bụi lá cũng cầu vồng.

Bị giết chết ở đường xa những hóa vô tri
Cảm xúc ùa dâng thơ lên mùa chiêm ngưỡng
Tôi vỗ tay. Ồ ra cánh bướm
Giữa hoa rừng chấp chới mãi đường bay.

Trăm bông hoa vạn bông hoa đáng kể gì đâu
Tôi bên tôi, bên tôi đồng du xứ lạ
Những phối cảnh thời gian không can hệ
Hoa lá cành thơm lắng một tầm sâu.

Và trái tim giữa lòng đất thâm sâu
Người cứ đập đi để trăm điều mới lạ
Hoặc để sóng mang người về biển cả
Những lúc buồn thương dựng đứng vòi rồng.

Bên cánh hoa bầm lúc tảng sáng lặng thinh
Tôi rảo bước khỏi thế gian không lời tái ngộ
Rừng vắng đèo cao ta gào đi ô giận
Sông cuốn lời ta xuôi giữa xứ người.

Khốc liệt buồn thương loảng xoảng tiếng lòng tôi
Những vị thánh những nhà thơ xếp bằng lâu gối mỏi
Trong lúc thế nhân kia không thôi thẽ thọt
Tôi van mình cạn hết những tầm sâu.

Cơn cớ thịnh nộ nào gió cuốn tôi đi
Tìm lưỡi sét thần linh phóng về xứ sở
Nơi dối trá lên đền đài miếu mạo
Những con sâu rúm ró bởi chân người.

Thương tổn tật nguyền về lại A đam
Tôi cật vấn E va để làm chi quyến rũ?
Rồi mưa gió qua bao lòng sương phụ
Đã vội vàng cuốn biệt xứ lời tôi.

Đức Chúa Thánh thần bên Đức Chúa Con
Với thế gian này người ra tay chớp nhoáng
Tôi gục trước điều chi vô lượng
Tiếng ngôi lời san sát bãi lòng tôi.

U ám mây trời mưa giữa lòng tôi
Con chữ nghiêng nghiêng rơi vào trang giấy
Giấy vẫn phẳng như trăm ngàn mặt phẳng
Tôi nguyện Đấng Vô cùng cạn tát những bề sâu.

Abraham dâng hiến con trai
Bồng bế xác con tay chân run lẩy bẩy
Rồi, hốt nhiên nghi ngờ ôi quá đỗi
-Thượng đế nơi người? Thượng đế ở nơi tôi?

Nói nhỏ người nghe! Chỉ một người nghe
Về gã ấy, Đấng toàn năng, Tay xảo thủ
Gã quần tới quần lui chỉ làm ta rối trí
Rồi hốt nhiên chễm chệ giữa tim người.

Một con đường! Một con đường chẳng phải đi đâu
Chẳng phải về đâu. Thừ người ra nghĩ ngợi
A! Tôi hiểu một điều chi diệu vợi
Một điều chi trực xạ giữa lòng tôi.

Một cây cầu! Một cây cầu trong bóng tối màn đêm
Đầu ấy con người đầu kia vô cực
Cái không thể ô là có thể
Sông nước không ngừng quạnh vắng chảy lòng tôi.

La Mã điêu tàn. Bônapác đệ tam
Sự kiện lớn lao trăm ngàn lời thoại
Hôm qua đâu? Hôm qua đâu tôi cười lên kinh hãi
Rồi đưa tay niệm tưởng bóng trăng rằm.



Đêm dài lê thê. Đêm dài lê thê
Gửi lời chào các anh trăng làm sứ giả
Đông kết trong thơ trăm ngàn biểu tượng
Gió thoáng hoa nghiêm phảng phất nụ ai cười.

Đôi môi đỏ màu sen. Sen đỏ màu môi
Phảng phất nụ ai cười quanh tôi chín thơm trái quả
Và gió cuốn qua rừng sâu mùi xạ
Hổ, sói, chồn, dê trộn lẫn hơi người

A man! A man trịnh trọng khoan thai
Ta đổ chuông lên trăm ngàn biểu tượng
Tôi rõi thấy một điều chi lênh láng
Đang tràn lên xứ sở của người.

Giao hưởng sắc màu. Nhà hát lớn lòng tôi
Dương cầm xanh, độc huyền đen, chuông vàng, phách sẫm
Gió cuốn trang thơ về thẳm sâu tịch lặng
Ghế đá đìu hiu niệm tưởng dáng ai ngồi.

Đánh tráo nội dung ra khỏi hình hài
Người an trú đời tôi nơi màu cây sắc lá
Và tôi đọc một điều chi hoan hỷ
Của hoa vàng tung cánh nhẹ nhàng rơi.

Man rợ trần truồng giữa động thế hồ nhân
Tôi nện trống liên hồi kêu gào ôi xứ sở
Thơ khoác áo ra lòng tôi trở lại
Chút lung linh nắng mới giữa bụi hồng.

Tôi nói trăm điều đâu để điều chi
Biêng biếc thượng huyền trăng vàng treo điều lạ
Đâu đợi rằm lên trăng muôn đời viên mãn
Chỉ mây mờ che lấp bãi lòng tôi.



Con chữ dắt díu nhau bò lấp trang thơ
Tôi nhìn ở vô cùng một nguyên âm mẫu tự
Tôi lắng nghe điều chi trong hình thể
Những ai về ngân mãi đời tôi.

Và ta nói cùng nhau lối cuội điềm nhiên
Về sự xuất hiện thời gian tận cùng tăm tối
Về những con người, bông hoa hoặc lá cỏ
Có lẽ là sỏi sẽ chính thành tôi.


                                                            Tháng 5, 1995









Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét