BỐN CHIỀU
MÂY BAY
1
Khi những cây hồng đang trổ
thân gai
Một bông hoa nằm trong lòng
đất
Và màu sắc còn là ảo giác
Của những người chưa đứng
trước gương soi.
2
Ở những khoảng trời xanh
Có bài thơ không vừa cùng ngôn
ngữ
Như bóng râm trên đầu trần thi
sĩ
Làm những áng mây nhẹ cuốn
mặt trời.
3
Rồi sẽ lặng im ngôn ngữ ban
đầu
Ta cất tiếng sáo trên trăm lời
gió bụi
Vọng đến trời xanh mây quần
sóng dội
Một con người đang hái những
vì sao.
4
Vẻ đẹp xinh ma quái dịu dàng
Trong đôi mắt em đen tròn sâu
thẳm
Nơi đáy cốc những bóng hình
múa lượn
Uống cạn dòng đời gặp mặt
rắn kim cương.
5
Ra đi từ ánh sáng, cát bụi
vào đêm
Tỉnh giữa cơn mê bầu trời mặt
đất
Dưới chân mình đất một phiến
mây bay.
6
Cứ vòng vèo trở lại ra đi
Trên giấy trắng tôi vẽ ngàn
cánh bướm
Nhưng con bướm chưa bay mà trời
xanh tháng sáu
Một nụ hoa còn ẩn hiện vô
cùng.
7
Tôi tự tại đời thơ thơ tự tại
đời người
Điểm gặp chúng ta không để
mầm tự do khuất phục
Không trống rỗng ngôi lời hay
giản đơn thân xác
Những thế giới bên nhau trên
mặt địa cầu.
8
Sân khấu mở dần ra! Sân khấu
mở dần ra
Bên trái cánh gà mây nhẹ
nhàng bay lượn
Và hậu trường sông xuôi dòng
chầm chậm
Cho người rửa nét hóa trang.
9
Khi ánh sen vàng tươi tắn trang
nghiêm
Dải sáng không ngừng xuống
những làn cát bụi
Ở đâu đó người ngồi trong
bóng tối
Thoáng nụ cười biêng biếc
những màu men.
10
Những câu thơ trên lá bồ đề
Tôi đọc có ra đâu sao lòng hoan
hỉ
Nhìn có thấy đâu phải mắt
xanh thành lá
Như bồ đề gốc rễ đã từ tôi.
11
Khi tảng đá cuối cùng mệt mỏi
lặng im
Làm những bông hoa thôi ồn ào
huyên náo
Dưới gốc bồ đề những chiếc
lá bay lên
Dưới gốc bồ đề những chiếc
lá bay lên.
12
Tôi sẽ đến trong thơ màu sắc
hoa quỳnh
Rung cả thân cành cho một giờ
ứa nhụy
Rồi giai điệu nghe chừng tăm
tối
Khi bên mình vàng rỡ cái xa
quay.
13
Khi bốn chiều mây bay
Trộn cát bụi, hoa hồng, mặt
trời buổi sớm
Giữa ngày dài ra dằng dặc
Ta tặng người giây phút ban
trưa.
Nơi đây không có bóng người
Với phiến hoa hồng mặt trời
che mặt
Sương ẩm ướt cát vàng khô
khát
Ta như người giây phút ban trưa.
14
Khi ngọn gió siêu hình
Lật cánh hoa vàng nở trong
bóng tối
Chúng ta tung lên trời nắm
thóc vừa sau mùa gặt
Cho những đàn chim còn trú ở
xa khơi.
Một chút từ bi một chút tình
thương
Như màu nắng sáng mai vườn
nhà tôi nhà bạn
Như ở cuối những đồi cao sỏi
đá
Mưa đã đem về sắc tím những
chồi mua.
15
Anh đến cùng tôi ở nơi này
trống trải
Gió qua hàng hiên như gió ở trong
nhà
Chúng ta chuyện trò dưới tán
lá vòm cây
Về lá dương xỉ xanh hay sự
ngày sáng thế.
Vì Thượng đế toàn năng có ở
trong anh
Nên lời tôi cứ gồ ghề khập
khiễng
Như phần kết của trăm ngàn câu
chuyện
Anh hãy ra đi như chưa có trên
đời.
16
Khi bước chân về thiền viện cô
đơn
Bên tu sĩ dìu giai nhân trở
lại
Và từ đây nơi căn nhà trống trải
Tôi cuốn đến quanh vườn chút
hương khói mùa xuân.
Một chút? Nhẹ nhàng thôi chút
hương khói mùa xuân
Người cứ ngủ đi qua mùa đông
giá lạnh
Khi tỉnh giấc trên môi người
đã nở
Một nụ hoa rung rinh phía
những vườn hồng.
17
Còn nằm trong ẩn dụ mùa xuân
Tôi đã ngâm câu thơ nguyên mùa
mưa năm cũ
Con bồ câu mang lá thư chờ đợi
Tôi lá thư này không phải cánh
chim kia.
Con chữ nào gọi nắng tháng
giêng lên
Khoảng trống nào chừa cho ánh
sáng?
Dựng trong thơ ngôi nhà tồn
tại
Người sẽ đến cùng tôi hay đêm
đêm bốn vách chỉ tôi nhìn?
18
Tôi đặt nơi dấu chấm mùa xuân
Dòng liên tục tháng năm ngoài
phân chia ngữ pháp
Khe ngôn ngữ mênh mông lồ lộ
mặt
Như sự trổ mầm xanh xoắn tận
rễ vô cùng
Tôi đặt nơi dấu phẩy mùa thu
Lá đã rụng đôi tình nhân ra
về công viên xao xác
Khi mưa rơi nặng hạt
Họ đã chụm đầu bên một tách
cà phê.
19
Tôi viết một câu tôi viết trăm
dòng
Theo mặt chữ càng mênh mông
trang giấy
Những nguyên âm, phụ âm bình
yên giấc ngủ
Dòng thơ nằm nghiêng mộng mị
một mình.
Vần thơ đi trong mênh mông
Phảng phất chiều hôm canh
hoàng hôn mông muội.
Một sáng mai tím ngời hoa
súng
Người sững sờ lên tiếng gọi hồ ơi!
20
Trên con đường thăm thẳm tôi đi
Đã hủy diệt, tạo thành, trầm
luân, nhẹ nhõm
Mượn ngôn từ cho hình hài suy
tưởng
Trú ở vần thơ cảm xúc ban
đầu.
Nơi màu xanh lá cỏ dài sâu
Tôi trải vạt bạn yên bình ngủ
nghỉ
Và khi người chiêm bao mộng mị
Tôi sửa gối đôi lần tỉnh dậy
đi thôi
Cứ rong chơi như đã cuối ngày
Đĩnh đạc như mặt trời đứng
bóng
Vội vàng như sương mù buổi
sớm
Tan mình nhanh để chuyển hết
qua ngày
Và quanh mình bốn hướng mây
bay.
21
Một chút sâu hơn một chút gần
hơn
Nơi gốc rễ chưa có tên cây tên
hoa tên cỏ
Trên tay tôi một cành gai trinh
nữ
Đi giữa đường xa như một nhành
ô liu.
Vòng nguyệt quế tặng người
một cọng cỏ may
Thay mặt tôi cỏ kết chân người
phiêu bạt
Người có thể cùng tôi rong
chơi ca hát
Như con dế mèn bên lá cỏ xanh
tươi.
Tôi đặt dấu gạch ngang giọt
sương và những dòng sông
Những đại lộ đường làng và
cheo leo dốc đá
Vì ở nơi trung tâm cơn bão
Đức Đạt ma ngủ đã từ lâu.
22
Trong tiếng vang ếch nhái
chiều mưa
Lời lảm nhảm người đàn bà
điên hẻm phố
Trên những mái tôn thu đều đều
gõ nhịp
Thượng đế về cùng ta như đã
tự bao giờ
Một chút thơ ca một chút dại
khờ
Của ngôn ngữ truy tìm ngôn ngữ
Tôi đã sục vào đời tôi rối
tung cuộn chỉ
Chưa gỡ hết đầu này rối tiếp
đầu kia
Hay là ta đã nô giỡn cùng em
Trong những rằm xanh những
chiều vàng nắng quái
Trò chơi vô tư với ít nhiều
hương vị
Dẫn dắt nhau cùng đi hết
những vườn xa.
23
Cùng bước chân tôi một nàng
thơ khắc khổ gầy gò
Tôi đã chứng giữa cuộc đời
dấu son cát bụi
Tôi đã chứng giữa lòng người
buồn đau vô lượng
Như giữa tháng ngày tôi hát
tặng mình tôi.
Có thể là tôi hát tặng cùng
anh
Trong tiếng gió vờn qua trong
mưa rào xối xả
Trong con suối mùa xuân trong
chồi non nở nụ
Tiếng nhạc vẫn triền miên hòa
khúc tháng ngày.
Tôi cất lời tôi anh cất lời
anh
Tung những cánh hoa những khu
vườn lên trời cao chúc phúc
Và ở chốn xanh sâu chúng ta
gặp mặt
Như những cánh bướm non xanh
hòa sắc bên này.
24
Tôi triển khai thế giới từ tôi
Sự giản đơn những khu rừng và
cầu kỳ viên sỏi
Những tảng đá tầm gửi theo
hoa những bông hoa nở trong lòng đất
Những ngôi đền cỏ lúa sinh
sôi.
Những con nai Giêruxalem đôi mắt
tròn xoe
Phủ cái chết màu nhung và gộ
lời âu yếm
Để gió cuốn dựng lời lên
sườn non chót vót
Với một rằm trăng ghé lại
rong chơi
Những con hươu Trung Hoa là
giống hươu sao
Dưới nhấp nháy màu lông voi
bộ xương vững chãi
Những nhà thơ đứng từ xa ngắm
ngía
Để bộ ngà xanh lẫn màu rêu.
Những con vượn rừng Hymalaya
Trong chuyển cành tung đuôi như
lá phướn
Gió nổi lên rừng cây ngã rạp
Lũ cháu con tràn xuống thị
thành
Tôi triển khai tôi một con khỉ?
Tinh tinh?
Quanh quẩn những cột cờ đôi
khi ngứa ngáy
Trèo đến ngọn cây nắm trong
tay làn khói
Trở lại chân cờ tôi ngủ giấc
bình yên.
Tôi triển khai tôi đến gã rùa
xưa
Nhìn bầu vú trinh tân ra giáo
đường thi sĩ
Người đàn bà mang thai như nấm
mồ di động
Và tôi đủ nơi tôi một cái mai
rùa
Tôi đã nghe tiếng nói của
nước lửa và cây
Khi những ngôi sao tung mình qua
vội vã
Mà thực ra những ngôi sao đang
rụng
Sự cố xảy ra: nát cái mai
rùa
Tôi triển khai tôi dòng chảy
những con sông
Bị giới hạn ở mình không
tràn ra lỗ cống
Những con rồng bay lên từ vực
thẳm
Sẽ mang đến cơn mưa ngập ánh
trăng rằm
Đi hết lối mòn đi hết những
vòm cây
Tôi gặp cái lồng son bày hình
bát quái
Và chiều nay giữa rì rào
tiếng sấm
Như chích chòe tôi hót giữa
vườn mưa…
25
Khi con chích chòe hót giữa
vườn mưa
Cùng lúc ánh trăng tuôn tràn
lai láng
Những hoa sứ hoa nhài đâm bông
lặng lẽ
Viên sỏi trở mình như một
tiếng xa đưa
Ra khỏi hang rồi những con dế
trầm tư
Tiếng hót? Giọt mưa hay là
trăng tuôn chảy?
Và rồi chúng gáy lên cùng
nhau tìm hiểu
Có thể là trăng có thể là
mưa!
Và những triết gia bừng tỉnh
trong đêm
Ra đến giữa vườn thèm ăn một
lá cỏ
Như người đàn bà mang thai
thèm ăn một thức lạ
Trong tiếng chích chòe vẫn trải
giọng triền miên.
Và những nhà thơ không ngủ
trong đêm
Chiếc bóng gầy gò, ngọn đèn
cầy, trang giấy
Và khi tiếng chích chòe véo
von mời gọi
Anh ra đứng giữa vườn ướt đẫm
trăng mưa
Và những chồi non chầm chậm
vươn mình
Bên những cành khô rung lên
thật nhẹ
Cùng lúc đường mưa thu về một
điểm
Trên những cành hoa rung rinh…
Nhịp nhàng quay như một cái xa
quay
Tiết tấu, hình hài, những khu
vườn, cơn mưa, bóng tối
Đêm ấy qua đi tiếng chim còn
lại
Như bóng chim câu vẫn lướt
giữa ban ngày…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét