4-
NHỮNG CUỐN SÁCH
Cuốn
sách đầu tiên là Thế giới hòa đồng của Đức Lạt ma. Nó ghi chép cuộc trao đổi của Đức Lạt ma và các
học giả, bác sĩ, thi sĩ Mỹ …Điều ngạc nhiên
khi tôi viết những dòng này hiện
ra khuôn mặt Đức Lạt Ma trước mắt. Cái cười khoan dung và nhân hậu…Không kể gì
về những điều cuốn sách nói trong đó, nó
hướng các kiến giải của Phật giáo với những
vấn đề trong một xã hội hiện đại. Sân hận, bạo lực, truyền thông…Điều tôi cảm
nhận là có một cộng đồng như vậy. Có một sự kiện như vậy. Nó biểu thị sự chinh
phục của Phật đà trong tòan thể.
Một phương diện riêng tư tôi tiếp nhận từ
cuốn sách là sự khoan dung với bản thân…Tiết chế là điều cần thiết nhưng
với mức độ nào đó.Không nên đẩy sự tiết chế đến mức khắc khổ….Ta nhận ra, cá nhân
thực là một cộng đồng bao gồm những người có liên quan với nó. Ngừơi thân, gia đình,
bạn bè…Trong khi cá nhân tiết chế đồng thời nó đặt cộng đồng ấy trong một tình
trạng cưỡng bức…Sụ hòa giải bản thân chính là hòa giải trong xã hội từ nhiều phương
diện tâm lý và kể cả thể lý…Khi tôi bỏ qua một bữa ăn trưa, chắc chắn rằng chị
tôi cách đây 1000km nôn nao trong dạ…
Krishnamurti nói cần phải sống một đời sống
vắng mặt sự cố gắng trong ý nghĩa này. Sự cố gắng, bao hàm tiết
chế, cưỡng bức
một nhân tố nào đó trong bản thân, và do đó là đồng lọai…Nói như vậy không phải
là sa vào phóng dật, lười biếng mà thực
là một sự cân đối và hòa giải nội tại.
Cuốn sách thứ hai là Đường vòng và lối vào.
Tôi được tiếp xúc qua giới thiệu của Tiến sĩ Thích Nhật Từ. Trong một lần tiếp
xúc, tiến sĩ lấy cuốn sách cho tôi mượn đọc
với gợi ý. Có thể tìm trong đó cách đặt các đề tựa. Nhân tiện việc nảy sinh tên
gọi Cõi ý có từ nguyên nhân này. Tập tiểu
luận tôi lấy tên là Tiểu luận. Một cái tên trung tính, chỉ về thể lọai hơn là nội dung chính tác phẩm. Nguyên cớ thực ra là một sự kín đáo cuối cùng nào đó. Tôi
không muốn độc giả giả định có một cái nhìn hay định kiến đầu tiên về tác phẩm.
Việc hướng đển thể lọai thì bao quát hơn.
Tuy nhiên tôi đã nghe theo lời tiến sĩ. Sau
một thời gian suy nghĩ tôi đã quyết định chọn Cõi ý làm đề tựa…
Trở lại cuốn sách Đường vòng và lối vào, là
một cuốn sách hấp dẫn. Độc giả nhận ra ngay một văn phong trí tuệ và lôi cuốn.
Có nhiều điều để nói. Quan tâm chính của tôi là cái nhìn của một trí thức phương
Tây đối với những vấn đề phương Đông…Nó đem lại sự thú vị, mới lạ trên nhiều phương
diện. Chẳng hạn, Mộc trong thói quen tiếp nhận là Mộc chắc rằng kém phong phú hơn
trong việc tiếp cận Mộc trong nguyên nghĩa Cây. Rồi thì những xem xét các sớ cây,
mạch gỗ trong đó…Nó bổ sung một cái nhìn khác, cũng là một cách tiếp cận cụ thể,
kể cả tính thân xác sống động của sự vật…Một cái nhìn hàng ngang, quy nạp là điều
mà ta cũng cần phải học hỏi.
Chẳng hạn xem xét
những hiện tượng như giao tiếp xã hội, việc chơi cờ…Sự dẫn đến chiều sâu như đặc
trưng của nho sĩ, và sau đó là trí thức Trung hoa…
Cuốn sách, đối với người tương đối am tường
là một sự thưởng ngọan nghệ thuật viết lách, văn phong trí tuệ, dí dỏm và sinh động, hơn là việc được bổ sung một tầm mức nhận thức
có tính chất tòan triệt…
Một phương diện khác, việc phân biệt Đông tây
là một ý niệm thực sâu sắc. Truyền thừa
của nó xây dựng nên sự khác biệt của hai nền văn hóa. Cũng có nghĩa là, sự phân
biệt làm sản sinh thêm nhiều sự phân biệt. Nó tạo thành trí thức, văn hóa ,
lịch sử hơn là dẫn nhận thức đến chân lý,
thực tại Tôi sẽ nói nhanh ngay. Tâm trí nhân lọai không có sự phân biệt Đông tây,
theo cách nói của Krishnamurti. Việc này diễn giải ra lại là một dài dòng vô tận.
Nó sẽ nằm ở một chương khác hay cả một cuốn sách, truyền thống…
Ta có thể
thấy hiện tượng vô phân trong việc sáng tác và cảm thụ âm nhạc …
Cũng cần thấy rằng, việc xem xét một cuốn sách
như vậy hòan tòan mang tính chất cưỡi ngựa
xem hoa.Nó kết tinh bao tâm sức của tác giả cuốn sách. Ở đây tôi nhấn lại tính
chất tùy tiện và ấn tượng của mình trong việc tiếp cận….Nó chỉ có vài điểm dính
nhỏ với việc giới thiệu một cuốn sách. Và
đây cũng là cách xem xét chung của tôi trong việc tiếp cận những cuốn sách khác.
Lối làm theo hứng thú, quan tâm của một thi sĩ hơn là sự quy cũ của một học giả…Nó
gần với cách đọc của Kim thánh thán hay là lối phê bình ấn tượng…So sánh vậy để
dễ dàng nhìn nhận…
Tôi
đọc Kinh Lăng già vào những năm 2005. Lúc bây giờ tôi trong tình trạng bệnh tật
với những nỗi lo ngại. Bác sĩ khuyên tôi cần nghĩ ngơi trong một thời gian dài…
Trung tâm Magic với vô số bệnh nhân đang chờ chực. Đời sống trong vô số góc nhìn
thật là đáng hãi!
Trong thời gian tĩnh dưỡng tôi đọc kinh Lăng
già. Và thiền định. Thực ra, tôi bắt đầu
thực hiện việc thiền định trong thời gian này. Khi hãy còn ở quê tôi cũng
đã thực hành nhưng với mức độ ít tập trung hơn….
Tòan thể Kinh Lăng già chi phối tôi đến mức độ
nào đó mà tôi không biết được. Có thể là những việc tôi đang làm chính là một
biểu hiện sơ sài và thô thiển của bộ kinh….Những hiện tượng lạ tôi đã từng trãi
nghiệm từ trước đó. Trong khi đọc kinh có một hiện tượng dường như có tính tòan
thể nhất. Tôi trông thấy một hình ảnh, dường như một khối thể màu đỏ trong không gian tôi hiện
họat. Không có nỗi sợ hãi gì nhiều…Và cũng cần thêm rằng những gì tôi trông thấy
không phải là một ảo giác. Trong một tình trạng thần kinh bình thường…
Có một sự thay đổi nhận thức trong khi đọc.Những
gì tôi cảm thụ lúc trước, thường là một
bước tiến nào đó xem như đáng kể trong tiến trình nhận thức chung. Chẳng hạn, điều
tôi chiêm nghiệm một cách riêng tư lại trùng hợp với những điều mà Suduky hay
Rimbô đã từng trải. Theo những con đường khác nhau và sau cùng là vài điểm gặp.
Nói cách khác, tôi cũng đã hái được vài trái quả nhận thức nào
đó. Là khí chất khiêm tốn hay học được một
cách gián tiếp qua sách vở, tôi vốn chẳng xem những gì mình có được là xuất sắc.
Dịch dạy tượng quẻ Khiêm, trời vào ở trong núi.
Rồi thì, trong khi đọc kinh Lăng già tôi nhận
ra một vườn cây hoa trái….Việc đạt đến một
ý niệm, chẳng hạn ý niệm thân xác là một bước tiến dài trong quá trình nhận thức
của tôi…Và thực ra, cho đến giờ thì ý thức của tôi dường như đang đậu lại trong
chừng ba hoặc bốn ý niệm gì đó: trật tự, không gian, thời gian…Nó không nhiều
quá.
Trong Kinh Lăng già có rất nhiều ý niệm như vậy.
Ý niệm, hay hiện tượng Ý sinh thân là điều
mà ta hãy còn trở đi trở lại. Sự kiện thực này, ta có thể xem xét trong
tinh thần học hỏi…Ý thức, trong tính chất cụ thể, về thực chất là gì? Thân xác
là gì? Thân xác cụ thể trong tính chất hình tướng, sản sinh từ cha mẹ. Từ thân
xác cụ thể này theo những cơ chế nào mà có thể biến đổi, thâm nhập vào những thân
xác khác? …Nói cụ thể, trong khi môi tôi
lại đột nhiên có những đường nét của người tôi yêu? Làm sao trong cử chỉ của tôi
vốn ổn định theo những đường nét nào đó đột nhiên lại hiển thị một cử chỉ khác,
của vị thầy hay một bằng hữu? Làm sao đột nhiên tôi lại có một
tư thế rủ riệt của một người thân? …
Và sau cùng, ta có thể biến đổi tòan bộ thân xác hiện hữu của ta để có một thân xác
khác tòan thiện hơn là cái đang hiện có?
Thực ra, ý thức là một hình thái thể xác? Một
dạng thân. Và, thân xác chính là biểu thị, tương đồng với một ý thức hay trường
ý thức? Cái nhìn ở đây như là, thực là, con chim không phải đang hót mà tiếng hót
biểu thị ở con chim đó? Có những dao động: tiếng hót có thể trú ngụ trong thân xác con chim trước
mặt tôi, sau nữa nó có thể di dời đến một thân xác khác, là con chim thứ hai,
hay xa hơn nữa một con chim hiện đang ở trong rừng?
…Nhìn như vậy,
và thực như vậy, có một sự tồn tại độc lập
của tiếng hót, cảm xúc, ý tưởng so với con chim, nhà thơ và nhà tư tưởng. Điều
ta tưởng rằng Suduki nói thực ra là tiếng nói, với sự tồn tại độc lập của nó đã
nhập vào thể xác, tiểu sử, hiện tượng Suduky để biểu lộ …Thế giới nhòa đi…
Sau một số thao tác nhận thức như vậy, ta nhận ra, không có một con chim hay tiếng hót ngọai vật. Tiến trình thực chất là sự thay đổi
và giải trừ một số định kiến và nếp gấp của ý thức thường nhật. Cái đối diện không
phải là khỏang trống mà là một hiện tiền bất khả thuyết. Hiện tiền này xác thực đến mức độ, trông một cái hoa, sau
khi đã giải trừ mọi ý niệm, mọi nhận thức phân biệt và giới hạn về nó, cái hiện
thể, tương tác với tôi, vẫn là một mùi hương nồng nàn và khích động tòan bộ thân
thể ở các tầm mức vi tế. Rồi thì, khi nhãn quan của tôi
đã không còn chứng kiến một đóa hoa trước
mặt cụ thể nào đó. Trong trạng thái tập
trung, khi tôi, một ý thức, nghĩ đến một bông hoa là lập tức trước mắt tôi một đóa
hoa xanh biếc, tôi đang trông thấy trước mặt, khi viết ra những dòng này hiện
ra… Cái tôi, có thể là ở một tầm mức thiền
định chưa đạt đến thực tướng nên không cảm thọ hương của cái hoa đó.Nó biểu lộ
sự nhạy cảm màu sắc của tôi, một hành giả, thì mạnh hơn hương vị… Nhân tiện, nói
thêm rằng, như một dữ kiện, vào những trạng thái tĩnh tâm nhất một mùi vị ngọt
dịu dâng lên trong cảm giác của tôi…Điều
này vẫn thường lặp lại….Và bây giờ, một hương thơm thóang qua, rồi thì một
trạng thái ngây ngất đang lan tỏa…Đi đến từng sát na hiện thực tôi
muốn nhắm mắt lại… Kiểm chứng hiện thực thì hiện giờ, trong căn
phòng trọ cái ti vi đang mở và một khúc
dân ca vọng ra…Một lọat tiếng đàn kiềm
lanh canh ….”nàng nói cho rõ, phu xướng phụ tùy…’ ca sĩ đang hát… Viết một cách trung thành với nguyên tác tinh thần, tức là viết như trong một giấc
mơ, tôi đang nhớ lại một sự kiện khác.Tức là tôi đã bỏ qua một mạch xem xét để chuyển tiếp…
Vài phút trước đây, trong khi bưng bình trà lên
những bậc cầu thang, tôi đột nhiên phát hiện sự tương quan giữa ý, tiếng nói và
thân xác. Một thân xác chứa đựng một tiếng nói nào đó. Mở rộng ra thì một bông
hoa, một cánh bướm chứa đựng một tiếng nói, ý nghĩa nào đó. Trong nhận thức thông
thường chúng ta không nhận ra…Một cá nhân chứa đựng một ý nghĩa nội tại. Đời sống
chính là sự biểu thị trọn vẹn và cạn kiệt ý nghĩ đó. Tựa như con chim tương đồng
với tiếng hót của nó. Khi tiếng hót dịch chỗ, chấm dứt, con chim ngừng sự sống…Sự
tương đồng và xấp xỉ này, vì rằng có khi con chim không hót vào những giây phút
nào đó trong ngày, lại dẫn đến vô số nhân duyên khác.
Trở lại ý tưởng chính mà tôi cảm thụ từ Kinh
Lăng già, hiện tượng ý sinh thân. Tiếp cận một cách thụ động, tôi, với thân xác
này đang là sự hội tụ, và bị tác động của một hay nhiều ý nào đó. Mạch nguồn
Kinh Lăng già trong một vài giọt nước của nó đang tuôn chảy qua tôi và làm tôi
bấm liên tục trên những bàn phiếm.Một trạng thái ấm áp và dễ chịu đang lan tỏa
trong tòan bộ cơ thể tôi ….Và vẫn trung thành với việc thể hiện từng sát na ý
thức,
trong khi viết
ra những dòng này tôi lại nhớ về người tôi yêu mến….Một nụ cười không cưỡng nỗi
xuất hiện trên môi tôi, cùng với đó thóang qua một màu đỏ …Một cái gì đó, một nụ
cười ngầm tựa như sự thỏa ý đang nở trên
môi tôi. Mà thực ra tôi không rõ môi tôi hay môi của ai đó….Một vị dịu ngọt…
Tôi
sẽ đứng dậy và đi ngay tới Innisfre
Dựng một căn lều bằng đất sét và phên cài
Tôi
sẽ có một hàng dậu xinh xắn cùng một đõ ong mật
Và
sống một mình giữa tiếng ồn bầy ong
Yeats
Hỡi anh chàng lãng mạn, cầu cho những giấc mơ
của anh thành sự thật! Một nụ cười tiếp tục đến mức tôi muốn phát ra thành tiếng. Cùng với đó một cái gì tắc nghẹn
bên ngực phải của tôi.
Giờ này đây, sau vài trãi nghiệm đang xảy ra
như vậy, tôi thành tâm mong muốn chia xẻ những gì mình có cho người khác. Một ý
muốn khác, tôi không biết mình phải làm gì để sửa chửa những lỗi lầm mình đã gây
ra mà không nhận thức rõ!... Sau đó vài giây thì tôi biết!...Những lỗi lầm cơ bản,
đáng nói của tôi là gì!...
Tôi
sẽ đứng dậy và đi ngay…
Trung
thành với việc thể hiện các dữ kiện, trong khi viết ra những dòng này một
vài cơn đau nhói trên đỉnh
đầu của tôi và
sau đó là trạng thái tức ngực.Cơn đau lan chuyển xuống vùng trán và dịch chuyển
đến một vài vị trí trên thân thể.Trong khi tôi nhìn ra bên ngòai, một luồng khí
đen xuất hiện tương ứng với các vị trí đau trên thân thể. Nó bắt đầu từ thân thể
của tôi và di động tương ứng với các vị
trí đau trên cơ thể
Trở lại mạch ý sinh thân. Thân tôi, đang là
ý của thân phụ, của các vị tổ tông, ngược lên mãi.Thân tôi là ý của ai đó, những
hành trình tìm kiếm từ xa xưa để đạt đến
một cái nhìn trọn vẹn, chân lý, sự thật. Thân tôi cũng thể là ý của
Krishnamurti đang hiện họat…Không thể chứng nghiệm hết những kếp tập ý niệm và ý
tưởng như vậy.
Làm thế nào một bài tóan đi tìm trở thành một
bài tóan chứng minh? Một thái độ tích cực
hơn về hiện tượng ý sinh thân. Như vậy thì bằng việc hấp thu các ý tưởng, sự đào
luyện và thẩm thấu trong những ý tưởng đó tôi sẽ tự làm biến đổi chính bản thân
mình. Từ cấu trúc cơ thể cho đến các tư
thế, sinh họat, cử chỉ…Như vậy thì, thay vì một trạng thái tự nhiên, tự phát như
trong đời sống xã hội, hành giả buộc phải chấp nhận một ý tưởng kinh điển nào đó.
Một đạo sư, thần tượng. Điều này là tất yếu. Muốn hoặc không cá thể buộc phải lựa
chọn. Không có tình trạng mập mờ hoặc có thể vắng mặt mãi…
Dĩ nhiên có nhiều tâm thái tiếp nhận sự việc.
Tính chiếm hữu, duy ngã thì việc bộc lộ
bản thân là một điều khóai thích, một lý tưởng cần phải đạt đến.Với một tâm thái
nhu nhược thì đó là một cố gắng…
Xem ra, có một sự thúc bách nào đó trong những
xem xét này? Thay vì nói trong tình trạng mớ ngũ để đạt đến cái bản nguyên nhất,
anh ta vụt thức giấc và hô hóan khẳng định?
Đột nhiên, tôi phát hiện ra 1000 năm sau là
như vậy! Tôi, trong ý thức hiện tại như là Tuệ Trung, họặc Huyền Quang…đang nhìn
ra tái thân, hoặc hậu thân của mình. 1000 năm trôi qua và tôi trở thành một cư
sĩ đang thiền định trên một cái gác nhỏ
trong thành phố…Một liên hệ khác, như vậy thì, Hòang thượng đang ở đâu đó. Điểm
Bích cũng đang ở đâu đó…
Đối với tôi, Tuệ Trung, hiện tại có tính chất
hiện đại này là một ảo ảnh, một cái nhìn soi thấu của tôi vào 1000 năm sau.
Trong khi, đối với tôi,Tuệ, 1000 năm trước tôi là như vậy. Và sau cùng, trong một
cái nhìn khác, các hiện tượng Thượng Sĩ
hay Phổ Tuệ lại là những diễn tiến
hình thái trong một tiến trình có tính chất vũ trụ…Ta hình dung thế giới như đại dương mà ở đỉnh một ngọn sóng này là Thượng
Sĩ. Cuối ngọn sóng là Phổ Tuệ…Có khỏang cách vài giây trong sự truyền sóng hoặc
10 m theo chiều dài con sóng. Trong khi đối với đại dương là một… Tòan bộ những
điều này tôi xin nhắc lại, bao hàm sự tìm tòi và cả là thể hiện. Tính chất tìm
tòi ở chỗ, tác giả không thể soi sáng tòan bộ các liên quan của sự việc. Một trạng
thái tranh tối, tranh sáng…Việc dẫn ra những vùng tối nhằm chia xẻ với độc giả
dự định một sự soi sáng kế tục…
Đức Phật nhìn thế giới như nhìn trái Yêm ma
la trong lòng bàn tay. Trong khi thế nhân
nhìn không quá mười mét! Niềm tin của tôi là ở sự việc này.
Trong tầm mức quán chiếu như vậy, chắc hẳn tôi
sẽ nhận ra ngay Hòang thượng đang ở đâu. Tức là trong
hình tướng một
nhân vật thời đại nào đó….Có một vài khuôn mặt đột ngột hiện ra mà tôi chỉ đóan chừng các liên hệ…Và,
Cuốn sách thứ ba là cuốn Cuộc thám hiểm thế
giới huyền bí. Những gì cảm thụ lại mở ra một phương chiều khác.
Ghi nhanh: sự hình thành một trung tâm nghiên cứu các hiện tượng tinh
thần, biểu thị sự thường tồn của một nguồn
mạch. Măc dầu nó có những biến thái khác biệt…Những gì mà các chứng nhân trong
tác phẩm kể lại tôi nhận ra không khác mấy các thế giới trong kinh điển Phật giáo.
Cái tương ứng với những lực lượng bên ngòai, siêu phàm trong tác phẩm chính là
các Vị thần thông, thế giới Chư Phật…Những thông tin trong tác phẩm hòan tòan có thể
tìm thấy trong kinh điển Phật giáo. Điểm khác biệt ở chỗ trong ngôn ngũ và khái
niệm hiện đại nó làm cho độc giả có một cách tiếp cận khác, dường như tăng thêm
sự thuyết phục, chẳng hạn đối với một trí thức. Ấn tượng và có tác động nhất đối với tôi là
cái nhìn rằng, cá nhân được sống trọn vẹn nhất trong cái cách nó biểu thị tòan
bộ những đam mê, yêu thích của nó.Hiện
trạng sinh họat của con người trong xã hội hiện đại thực ra rất là mờ nhạt sau
một đống dữ kiện.Nói cách khác, cá thể đang chìm trong các trạng thái xã hội…Một
lời khuyên cho hành giả. Điều tôi quan tâm ở chỗ, có một thiết bị máy móc tương
thích với các trạng thái thiền định của hành giả? Nói cách khác, quá trình tu
luyện có thể được thay thế bằng các thiết
bị máy móc?
Câu trả lời vắn tắt, thế giới hiện trạng là
một thế giới hồi quang. Sự chế tác các thiết bị máy móc, vốn không
phải đặt ở vị
trí đối lập so với hành giả mà là nó chính là sản phẩm sau một quá trình thiền định
nào đó. Sự nghiên cứu của các nhà khoa học…Thiền định trong nghĩa vượt qua các
hình tướng. Nghệ sĩ trong khi tòan tâm cho một tác phẩm chính là thiền định. Nhà
khoa học trong khi tập trung suy nghĩ một đề tài chính là thiền định… Cái nhìn vào sâu thì mau chóng thống nhất các mâu thuẩn hay khác biệt hình thức…
Tôi sẽ
đứng dậy và đi ngay…
Bây giờ là hơn 12 giờ. Tôi vừa từ phố về dưới
cơn mưa. Đường phố vắng nhạt nhòa ánh đèn. Trong khi trên đường một làn hơi ấm
nóng phát ra từ cơ thể và làm tôi dường như không bị chịu tác động mấy về trận
mưa…Tôi vừa nói chuyện về thư pháp … Một cấu trúc nào đó trong tâm trí chàng ta
thúc đẩy việc thành tựu đến mức cao nhất có thể trong những gì chạm đến…Tiến sĩ
Nhật Từ nói những đỉnh cao chỉ có một. Tôi gợi ý trong
trường hợp người ta chuyển hướng quan tâm thì sao? Câu trả lời khi đó là những giá trị tương đương…
Tôi hỏi nhà thơ Thanh Nguyên qua điện thọai trong khi ngồi ở quán cà phê. Chị hỏi tôi có
gì mới. Tôi trả lời mọi việc vẫn bình thường.
Chị nói như vậy là tốt rồi. Chỉ đáng ngại khi phải mất những gì mình đang có…Tôi
ngộ ra vài điều sâu sắc trong lời nói ấy và cảm ơn chị. Tôi hỏi tiếp ý nghĩa
tam hoa tụ đỉnh là gì. Câu này thỉnh thỏang
tôi vẫn nghe ai đó nói trong giấc mơ. Chị trả lời khả tính của một trạng thái
như vậy có thể khế ước với ngọai vật. …Một trạng thái liên thông…
Và anh mong có thể khế ước cùng em!
Một
dãi mây
Chỉ
là cái cớ của mặt trời…
Câu thơ trong tiểu thuyết Sôgun thật sắc lẻm …Tuy nhiên, anh không muốn em là một
cái cớ của anh trong bất kỳ quan hệ nào…Nếu có thể khế ước, em có nghe anh đang
nói gì không? Những ngón tay hơi gầy của nàng làm tôi nhận ra dấu vết của một sự
thiếu chăm sóc…Và điều kỳ lạ, trong khi ngồi sau cách chừng vài mét, tôi trông
thấy nàng sau lớp áo xống…Cùng lúc đó một cái gì đó trong tôi thật dịu dàng và
triều mến… Thân thể nàng phát ra một quầng sáng, chắc chắn là do từ cái nhìn của tôi đang tập trung về hướng
ấy. Trong khi viết ra những dòng này một mùi vị ngọt ngào đang xuất hiện trên môi
tôi…Sau cùng, tôi mong muốn tâm trí của tôi với nàng thuần là một trạng thái tinh khiết. Một sự hòa tan mà những gì vị ngã
của tôi không còn một vết tích tồn đọng…
Và, cuốn sách cuối cùng tôi muốn nói đến là
Kinh Hoa nghiêm. Tiếp xúc gián tiếp đầu tiên của tôi với Kinh Hoa nghiêm qua cuốn
Thiền luận của Suduky. Vào khỏang năm 1994. Xin tri ân học giả trong việc tiếp
dẫn tôi đến một thế giới…Chương viết về Kinh Hoa nghiêm là một trong những chương hay và cảm hứng nhất của cuốn sách. Tác giả dường như được truyền đi một
thần cảm xuyên suốt. Lại thấy, lại thấy…tòan bộ cấu trúc của chương dường như hòa
tan trong tinh thần của Hoa nghiêm kinh…Ở
đây, tức Thiền luận, tôi chỉ được giới
thiệu một cách sơ lược hành trình của Thiện tài. Chừng ấy đủ làm một kích thích
không cưỡng nỗi đối việc tìm đọc kinh Hoa nghiêm…
Tuy nhiên, trên các hiệu sách của thành phố
không có nhiều kinh Hoa nghiêm. Hay là
không có !...Hiệu sách duy nhất là một quầy sách cũ trên đường LCT. Một buổi
chiều, tôi nhớ chính xác thời điểm đó, tôi ghé
vào và nhận ra Kinh Hoa nghiêm trong tòan bộ 8 cuốn đặt trên kệ sách cao
nhất của giá sách. Chủ quán trong cái cười ái nhạo kể lại việc từ trước đến giờ
chưa có người nào chạm đến bộ kinh ấy.
Tôi đứng chiêm ngưỡng và thi thỏang quay lại
…
10 năm sau, tôi nhận một giới thiệu khác
trong cuốn Đạo của Vật lý. Tác giả trong nhận xét tổng quan đã đưa Kinh Hoa nghiêm ở vị trí
chung kết. Nghĩa là, sau khi đã xem xét tòan cảnh bức tranh Vật lý hiện đại, đã
khảo sát các dòng triết học và tôn giáo…tác giả dừng ở bộ kinh Hoa nghiêm…Những
gì mà các lý thuyết hiện đại của vật lý, lý thuyết dây, lý thuyết ảnh tòan ký…đã
được tìm thấy trong kinh Hoa nghiêm…Tôi có ý định giới thiệu sơ cho các độc giả
chưa đọc qua cuốn sách. Như vậy là, Kinh
Hoa nghiêm lại thôi thúc tôi tìm đọc. Nó trở thành một trong những mục đích của
cuộc đời mà tôi mơ ước, hay cần thực hiện
Lần tiếp xúc khác trực tiếp nhưng không lâu.
Tại thư quán Lan Nhã của Đại tòng lâm,
những năm 2005. Kinh Hoa nghiêm trong lần ấn tống này chia làm 4 quyển. Cũng như
các bộ kinh lớn khác, những dòng chữ màu vàng trên bìa sách nâu đỏ…Những trang
giấy trắng và trùng trùng chữ nghĩa. Tôi đứng đọc ngay tại nhà sách. Và, quả thực
là một sự thảng thốt, như chữ dùng của tác giả Lưới trời Đế thích. Những trang
tôi đọc lúc ấy chỉ là những trang nói về
tên các Đức Phật…Có chừng mấy trang như vậy chỉ để nêu tên của các Đức Phật…
Sự tiếp xúc thường
nhật ta chỉ nghe hoặc biết một vài Phật Danh như Thích Ca, Như Lai, Văn Thù, Phổ
Hiền hay Quán Thế Âm.. Ý thức sau khi tiếp cận kinh điển vẫn biết đến ý niệm hằng
hà sa số Phật…Tuy nhiên nó chỉ mang lại một hình dung… Trong khi đọc qua vô số tên gọi như vậy, kiến
văn của tôi mở rộng dần…
Và sau đó, tôi có một đường dẫn khác.Cuốn Lưới trời Đế thích…Kinh Hoa
nghiêm được giới thiệu một cách tỷ mỷ hơn. Qua giới thiệu, trung thành với nội
dung cuốn sách, tôi có cái nhìn về Hoa nghiêm tông tương đối cơ bản. Việc khảo
sát chuyên biệt về Kinh Hoa nghiêm không phải là tòan bộ mục tiêu của tác giả…
Và rồi tôi đạt được điều tôi mong muốn. Một
trang trên mạng đã có tòan bộ kinh văn của Hoa nghiêm. Cùng một cô gái chủ mạng
Internet, chúng tôi làm việc sao chép kinh trong suốt một buổi sáng. Ngọc Như ý
đã thực hiện …
Các giới thiệu đã cho tôi biết qua tầm vóc Kinh Hoa nghiêm nên
khi đọc với một tâm trạng là vô ý. Theo nghĩa tôi không có chủ ý tìm hiểu. Các
chủ ý, tôi nghĩ rằng mang tính cá nhân, và giới hạn…Không cần phải mang vào một
không gian bao trùm như thế. Điều này tương tự việc ta bỏ lại một cái nhẫn trang trí trong khi bước
vào một cung điện…Nó không cần thiết, hoặc là chênh lệch thái quá…Nói cách khác,
tôi đọc trong một tâm thái hành giả hơn là học giả…Những gì tôi nhận đuợc, là
thế giới quan Hoa nghiêm hay chính là thực tại Hoa nghiêm sẽ phát động các thể
tính của nó. Và, cũng nhằm cho người đọc tiếp nhận tòan bộ các vi biến
của
Kinh, tôi lại
mang cái nhẫn vào…Vì rằng, muôn trong một. Một trong Muôn và Muôn trong Muôn…Việc
mang cái nhẫn vào cũng là sự phát động của Hoa nghiêm. Tinh thần sự sự vô ngại.
Khi tôi để cái nhẫn bên ngòai tức là một sự ngại nào đó. Một sự chia cách tôi với
cái cung điện rực sáng đó. Sự chia cách này do ý thức tôi thực hiện.Không phải
cung điện lên tiếng nói hãy bỏ cái nhẫn lại! Nói cách khác, nhằm lọai trừ bản
ngã hoá ra tôi lại tăng cường bản ngã trong những tầng ngầm của ý thức. Hoa
nghiêm thực hiện một sự quét sạch và trọn vẹn… Nói cách khác, nhấn mạnh hay giảm
thiểu một chi tiết là ý thức cá thể. Nó không phải một trạng thái tự tại. Nó không
phải tinh thần của Hoa nghiêm….
Mỗi ngày tôi đọc chừng vài trang vào lúc sáng
sớm. Trong khi đọc xảy ra vài hiện tượng …Sau ba tháng thì đọc xong…Đã có một sự
tương tác nào đó…
Tôi không có ý định giới thiệu Kinh Hoa nghiêm
trong tòan bộ nội dung. Việc làm này, theo lời một người bạn của tôi, là tu sĩ,
cần sống trên 100 tuổi!...
Một vài hiện tượng khi đọc. Tôi đọc kinh trên
máy vi tính nên trước mặt bao giờ cũng là màn hình. Ngòai văn tự của kinh thỉnh
thỏang xuất hiện những văn tự khác. Chẳng
hạn, trong khi tâm trí của tôi quan tâm đến một điều gì đó thì trước mắt, vào lúc đọc kinh xuất hiện vài từ có tính chất thông
tin hay giải đáp…Sau sự xuất hiện các ký hiệu đó là màn hình và tôi tiếp tục đọc…Nói
cách khác, Kinh Hoa nghiêm như một nguồn sáng
cực mạnh quét và rọi những gì có
trong tâm trí. Sự quét này đi cùng lời đáp…Tựa như việc ta đứng trước một tấm kính.
Ta
nhận ra những gì
biểu hiện trên khuôn mặt. Ở đây là trong tâm
trí… Người đọc lưu ý rằng, những văn tự giải đáp này là xuất hiện trước
mắt tôi. Không gian trước mặt như một tấm màn phẳng hay khối kính mà các ký tự:
chẳng hạn chữ Phật xuất hiện trước mặt…Hiện tượng này làm tôi nhớ đến hiện tượng
mà K nói dường như có một cái nhìn từ sau gáy
trong tác phẩm Bút hoa.Hiện tượng khác, trong mơ tôi nhận ra có một ngôi chùa và có một hòa thượng
đang đọc kinh cho rất nhiều tu sĩ…Một vài lần tôi không thực hiện việc đọc
kinh. Buổi tối tôi trông thấy cảnh tượng các tu sĩ chờ đợi và đòi hỏi (?)…
Những gì đọc trong Kinh là vô cùng tận…Hình
dung như một bầu trời đêm với hằng hà sa
số các vì sao. Tất cả đều chiếu sáng và lung linh. Ở đây tôi chỉ trình bày vài
tia sáng mà tôi nhận được từ một ngôi sao nào đó…Trong một dãi Ngân hà. Vài cái
nhìn của tôi được đổi khác là những ý niệm, và là thực tại tâm trí: những thế
giới phẳng, thế giới úp, thế giới nghiêng.
Các ý niệm và nhận thức của con ngừơi trong quán tính ngàn năm của nó có thể giải
trừ để nhận ra cái mà ta tưởng là ngữa cũng
là úp. Hoặc thực ra, ta đang nằm theo một mặt phẳng xiên nào đó…Không phải ta đang
ngữa lên mà là úp xuống? Không phải ta đang đứng mà
ào ào trượt đổ? …
Một hình
ảnh: Cây Vô tận Ý. Cây Vô tận Ý có gốc rễ và cành lá đâm ra vô tận. Vì vậy nó là bất diệt…Cách tốt nhất ta hình
dung một cái cây như vậy trong tâm trí. Sự sống cá nhân sẽ cạn kiệt sau một thời
gian vì những gốc rễ của nó có giới hạn. Sự sống này là vô tận khi gốc rễ của nó
mở ra mọi hướng…Ta hình dung những hóa
kiếp
trong một con
người…Nói cách khác, bằng sự thể nhập như
vậy tôi có thể sống lại cuộc đời của Trang tử, Nguyễn Du hay Anhxtanh….
Con người trong những gốc rễ sâu xa của nó là
bản năng, thực vật. Sự làm chủ tính thực vật này là làm chủ tòan thể. Tức là ta có thể liên thông với những người khác, là hàng xóm hay Mô da trong một trạng thái ngầm…Một sự phát động của Ý …
Những dãi mây phát ra ánh sáng, tiếng nói từ
những bông hoa…tất cả là thực. Chẳng hạn trong khi tôi viết ra những dòng này,
từ đầu các ngón tay phát ra những quầng sáng đỏ
rực. Và những thể lỏng ấm và sáng nào đó đổ xuống mặt tôi.
Cá nhân, chẳng hạn cái tôi đang viết là một
tập hợp các khí chất, quan hệ. Nó không phải là một vật thể đặc và tĩnh tại như một cái ly hay cái ghế. Nó như một cái lồng với nhiều song trống. Những ngừơi thân của nó, các
tương giao là những luồng gió, luồng khí dao động, qua lại….Một khi yếu tính cá
nhân của nó mất dần, trạng thái vô ngã, nó nhận ra tương giao trực tiếp của nó
với người thân, các quan hệ. Chẳng hạn khi tôi nghĩ về người yêu. Người yêu xuất
hiện ngay trước mặt…Tức là không có khỏang cách không gian giữa tôi với nàng
theo một khỏang cách hình thức, địa lý
… Không phải nàng xuất hiện như một ảo tưởng hay thực hiện một
cuộc phi hành nào đó. Chỉ là không có khỏang cách 3 cây số giữa tôi với nàng…Cái
lồng, là cá nhân tôi mở rộng và nối liền. Ngay lập tức tôi trông thấy nàng. Cũng tức rằng, cái tôi là
một khái niệm tương đối
cả trong hình
tướng của nó…Không phải tôi, trong hình thức một thanh niên đang ngồi đánh máy
chữ xác định ở đôi tay, con mắt chăm chú nhìn vào bàn phiếm mà là cái tôi đang
trãi rộng trong không gian chung quanh. Sự trãi rộng này theo mức tu chứng
từ là căn phòng cho đến vài cây số. Trạng
thái lý tưởng là một trạng thái đồng thân . Tức một không gian cầu ….Có quá nhiều
điều để nói…
Cái vừa hiện ra tức Như lai hiện tướng.Tên một
phẩm trong kinh Hoa nghiêm…Trạng thái tòan thể tức là Đức Tỳ lô giá na. Cái tôi
khi phát ra một cách tòan phương chính là Đồng thân Di lặc….
Để độc giả dễ hình dung về Kinh Hoa nghiêm,
những gì tôi vừa nói như đã nói. Nó tựa như tia sáng của một ngọn đèn biển.
Trong khi trên mặt biển là hằng hà sa số ngọn hải đăng…
Trong tinh thần sự sự vô ngại của Hoa nghiêm, tôi diễn bày điều này. Trong
khi đọc kinh, có giấc mơ là tôi trông thấy
mình lên đến một tầng trời nào đó. Ở đó quả là Hằng hà sa số Phật. Các Đức Phật
ngồi trên tòa sen hồng, xanh, trắng. Những hoa sen có kích thước chừng một mét...Những
tòa sen này di động trong không ….Những gì trong giấc mơ, tôi nhắc lại không khác
gì là thực. Theo nghĩa, cái gọi mơ và thực đều chỉ là những biểu hiện của tâm…
Tôi tiếp tục những dòng này trong tinh thần
Kham Năng của Hoa nghiêm. Tính Kham Năng giúp ta vượt qua những sự mỏi mệt hay tiêu cực xuất phát sau một quá
trình…Một màu
xanh lơ đang bao phủ quanh tôi lúc này.
Và những gì viết như một bản tốc ký của hiện trạng và suy nghĩ.
Các pháp là không xen tạp lẫn nhau….Hoa nghiêm
nói ra điều ấy. Một đường dẫn nhanh cần
nói là: các pháp, trong thực tướng của nó ở bất kỳ kích
thước, hình thể là một hành
trình bất tuyệt, miên viễn và nằm ngòai mọi cấu trúc nhận thức. Chỉ khi ý thức
xuất hiện, với các mô hình của nó mới thiết lập các trạng thái, thực ra là cái
nhìn của ý thức: đối xứng hoặc phi đối xứng,
sóng hay hạt, dây hay điểm…Điều này tương
tự khi ta mang kính vàng, vũ trụ sẽ là màu vàng. Một cái kính vuông, vũ trụ sẽ
có hình vuông. Lại nữa , ý thức là một nhân tố thực không tách rời tòan thể. Việc
nhận diện các mô hình như vậy ta cũng nói rằng không sai hoặc không
đúng. Có hay không…Tức là: Không tức thị Sắc. Sắc tức thị Không. Cái sắc
ở đây trong một phương diện là Ý thức. …
Vũ trụ tự thân là gì ? Điều ấy chỉ thể đạt đến khi ý thức từ bỏ các mô hình và ý niệm của nó. Lúc bây giờ, cái ta nhận được là cảnh giới Bất khả tư nghì
…
Đức Phật nói: Bất khả thuyết! Bất khả thuyết!...
Quan hệ giữa Thiền và Hoa nghiêm. Trong kinh
nghiệm thiền ta nhận ra việc dọn sạch những
áng mây trên trời, thường là mây xám…Cái
hiện ra là bầu trời xanh thẳm, vô cùng…Cái
thường nhật xuất hiện lúc đó là những vì
sao quen thuộc: sao Mai, Sao Hôm, Tiểu
hùng tinh và Đại
hùng tinh…Sụ phát lộ thế giới trong tòan thể của nó, vốn gắn với vô số tâm. Một
khi không được thu nhiếp và khai dẫn, ta chỉ quán sát vài cái tâm nào đó. Lại cũng thấy rằng ở mức độ này đã là sự tròn đầy
cho một con người hay hành giả… Trong tinh thần tinh tấn ta đi tiếp một đọan.
Hoa nghiêm tông là cái tiếp theo đó.Tòan thể trời sao và sau rốt là dãi Ngân hà!...
Với hành giả, hai kinh nghiệm này là bổ túc. Không qua thiền quán, chúng ta không
tiếp cận đến Hoa nghiêm. Chỉ dừng ở thiền quán ta cũng chưa thể đạt đến Hoa
nghiêm…Nói như vậy cần thêm một bổ túc là thế giới Hoa nghiêm thì vẫn ở đó. Tựa
như dãi ngân hà tồn tại. Nó không can hệ
gì đến có một cái nhìn chiêm quan nó…
Lại nữa, cũng cần thấy rằng thế giới Hoa nghiêm
này chính là thực tại trước mắt mỗi con
người. Nó là dãi ngân hà và cũng là ly trà, đỉnh trầm trước mắt. Không có
sự cách biệt giữa các đối tượng này. Hình ảnh là, và thực là tôi trông thấy mình
phát ra những ánh nắng! Một khỏang nắng màu hồng pha vàng nhạt. …Không phải một
ảo tưởng hay hình ảnh văn học. Một trạng
thái ngất ngây mà âm ỉ đang lan tỏa trên thân thể tôi và mở rộng dần….
Ta có thể đọc Kinh Hoa nghiêm trên mọi nơi, mọi
chốn. Bởi vì, thế giới Hoa nghiêm là thực
tướng. Văn bản là một trong những hình thức biểu hiện. Không phải một hình thức
cách biệt như cái ly và trà ở trong đó. Một hình thức tương thông và phản ánh…Cùng
với đó, tức thể tướng của Hoa nghiêm là tồn tại ở tiếng nói, hương
thơm, mùi vị...nó phảng phất, dịu hay gắt, thì thào hay như một tiếng hát…tất cả
đều ở đó. Tuy nhiên nó chưa
định vị như tri
kiến thông thường. Tức là tôi trông thấy một cái hoa trong không trung. Không
phải cái hoa nằm trên cành của một chậu sứ ngòai hiên….Những gì nữa? Một cơn mưa
đang xảy ra quanh cái tôi đó. Không phải cơn mưa bên ngòai mà một khỏang mưa nhỏ
với vài sợi lớt phớt trên khuôn mặt…Với một trình độ tu chứng hùng hậu tôi sẽ nhận ra một cơn mưa khác là xối xả hay
kéo dài suốt cả một tháng….
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét