NGUYÊN BẠCH
Ngày 1, tháng 3
Có một cây hoa trong vườn đã trổ bông. Hoa kết
chùm nhỏ màu vàng nhạt. Mỗi hoa có bốn cánh rất nhỏ trong khi những chiếc lá đầy
đặn và sung mãn tỏa đều về bốn hướng. Cây hoa đã sinh trưởng hai năm trong khi
là thân thảo. Người chăm sóc vẫn cố công tưới nước nhưng không hiểu sao hoa chậm
ra đến thế.
Những bông hoa mảmh dẻ khiêm nhường trông thật
khả ái. Nó là miềm vui của người trồng và chính nó. Cũng là niềm hân hoan
chung. Những đóa hoa bé nhỏ chẳng rực rỡ gì nhưng là cả một quá trình thầm lặng,
kiên nhẫn.
Tên hoa là Phật thủ.
Đang là đêm xuân vào đầu tháng. Trăng sáng,
sao long lánh từ những phương xa. Xa hay gần? Thực ra có khỏang cách hay không?
Ngôi sao hiện diện cùng cái nhìn và ý thức ghi nhận hình ảnh, thời điểm đó. Sự
lưu lại của tâm và cũng chính là tâm. Những dòng này là sự biểu lộ kế tục.
Đang viết thì dừng lại. Vì sao có sự dừng? Từ
đâu có sự trôi chảy tự nhiên. Tuy nhiên, mọi việc cần được thể hiện như vốn có.
Thực vậy!
Ngày 2, tháng 3
Có một giấc mơ kỳ lạ đêm qua. Những trận gió
lớn cuốn một pho tượng đi từ chỗ này sang chỗ khác. Đám đông xúm quanh pho tượng
và tìm cách đặt để trong một ngôi chùa. Điều đặc biệt là pho tượng nhận biết những
gì xảy ra với nó.
Trong mơ vẫn còn ý thức ngạc nhiên về điều đó.
Sự nhận biết của pho tượng vốn là vật vô tri đối với hòan cảnh. Và cảm thức rõ
rệt về một trận gió lớn, khả năng chịu đựng của tôi-một pho tượng.
Becxông đã đi rất sâu trong lĩnh vực tiềm
thức, về độ lâu. Trước khi phê phán, chắc rằng tác giả đã thấm nhuần trong ý thức
lý tính. Từ đó bước qua nó để khám nghiệm trực giác-một tiếp điểm của bất tri.
Đang là mùa xuân. Cành hoa nhấp nhô theo gió
trước mặt. Một cây trúc non vươn thẳng lên trời. Ta đọc ra sức mạnh tiềm tàng của
nó. Một thế giới mạnh mẽ sôi sục và trùng điệp ở mọi nơi chốn.
Ngày 3, tháng 3
Hình như đêm qua có trận mưa nhỏ. Buổi sáng
mây xám bàng bạc. Khí trời dịu dàng. Thỉnh thỏang những cơn gió xao xác. Trong
vườn thường có những cặp bướm bay lượn
quấn quýt bên nhau.Trông đường bay có cảm tưởng như chuổi xoắn kép. Không hiểu
có sự cảm ứng nào giữa hai con bướm để chúng có đường bay như thế.Và thường là
bay nhanh.
Sự cảm ứng này là một câu hỏi. Chiều hôm qua
có một đôi bướm như thế bay là là sát mặt đất. Rất chậm ở gần hồ nước. Đột ngột
chúng lao vút theo phương thẳng đứng lên cao.
Lúc 9 giờ có một cặp bướm khác nhỏ màu vàng.
Vài chấm đà to như đầu kim trên cánh của chúng. Viền quanh cánh là một dãi đen.
Chúng cũng bay lượn nhẹ nhàng, thành cặp bên những khóm trúc, lùm mai cẩm tú.
Sự phản ứng của đầu óc trước một đối tượng,
sự kiện, hòan cảnh không mấy khi niềm nở. Nó quan sát, so sánh, quy chiếu và bình
giá. Căn nguyên này là gì? Tính mờ đục tầm thường của đối tượng không đủ sức
thu hút và hòa tan nó? Hay chính năng lực hạn chế của đầu óc không cho nó dẫn nhập, thăng hoa về đối tượng?
Có thể là cả hai. Một con bồ câu xanh biếc
nhớn nhác đi từ cuối mái lên nóc của ngôi nhà trước mặt. Đôi chân son đẹp mắt và
gợi cảm. Đến đỉnh nhà nó dừng lại quan sát cái gì đó. Chẳng có cái gì để nhìn,
nó quay lại rỉa lông cánh!
Ngày 5, tháng 3
Quan sát một vật thể chuyển động, chẳng hạn
một con chim. Khi nó bay với vận tốc bình thường tôi còn trông thấy được. Khi tốc
độ quá lớn chỉ như một vệt sáng vụt qua. Và sau cùng sự biến mất. Nghĩa là đối
với tri giác có sự chuyển biến từ có sang không. Ngược lại, cái có này, từ con
chim, đôi bướm đến tòan thể vũ trụ đã này sinh và hiện họat theo cách đó.
Nhìn theo chiều hướng này, tồn tại chính là sự rơi rớt, sự dừng, sự lưu trú
của một chuyển động tòan thể với tốc độ cực lớn nào đó.
Có trạng thái này không? Tốc độ cực lớn là
bao? Bằng tốc độ ánh sáng? Ở đây có rất nhiều vấn đề nảy sinh. Liên hệ trực tiếp,cụ
thể là não bộ với tốc độ các nơron thần kinh trong đó.
Thật sự quá khứ, từ đời sống cá nhân. lịch sử
văn minh
và nguồn gốc vũ
trụ là gì? Tương lai của nó ở đâu? Đặt những câu hỏi này có phải ý thức tiếp tục
rơi vào các giả đề, giả tưởng. Mặc dầu, các giả tưởng này có thể khai sinh nhiều
chủng lọai.
Trạng thái chấm dứt ý thức, tôi không nhìn con chim nữa. Cái
còn lại, khởi nguyên đối với một điểm nhìn lùi xa nào đó là gì?
Người quan sát chuyển động cùng tốc độ con
chim, và sau cùng tốc độ ánh sáng. Tức là một trạng thái trắng. Không hình sắc,
thể tướng, biên lượng. Đối với nhận thức thông thường nó đạt đến hình dung về một
chuyển động -bất động trong tòan khối.
Ngày 6, tháng 3
Thời tiết như những ngày đầu năm. Buổi sáng
sương và mưa nhẹ giăng đầy khắp. Có một
tiếng chim non rít rít từ các tàn cây. Một lúc sau hai con sẽ bay vụt ngang.
Chiều hôm qua một con bướm lớn rất đẹp bay vào
khu vườn. Đang ngồi ở bàn phải bước ra nhìn nó. Con bướm vòng quanh ngôi nhà ra
phía sau. Ta đi theo. Từ chỗ hoa bụt con bướm bay thẳng đến trước mặt không có
vẻ gì ngần ngại. Trước đó đã vẫy tay gọi. Có phải như vậy là không khiêm nhường?
Bướm bay đến gần người rồi đổi hướng. Nó lượn ở cây mai rồi bay đi tựa như người
khách.
Đó là con bướm quen. Cánh lớn đen và điểm những
chấm đỏ. Phần cánh hậu tòan màu trắng bạch trông rất gợi cảm và quyến rũ. Chiều
ngày Mùng Hai tết cũng vào giờ đó nó bay đến chỗ cây hoa vạn thọ. Phía sau con
bướm là hình dáng lờ mờ của một con người với những đường nét vương giả. Lát
sau, con bướm tha một cộng rác dính bám vào một đường tơ bay lên cao.
Đứng nhìn cái gì hiển lộ. Trước mặt làn sương
nhẹ nhàng giải xuống. Buổi sáng vừa có ý nghĩ về cái nhìn.sự lưu trú. Trong khi
viết về các con bướm các ý nghĩ tản mạc đâu đó.
Ở cá nhân không phải là một cái nhìn mà là
nhiều cái nhìn. Bản thân cái nhìn này là gì ta sẽ xét sau. Cái nhìn thường trực
ở nó, những cái nhìn hàng ngang và sâu xa hơn là cái nhìn từ quá khứ. Trong cái
nhìn của tôi là cuốn sách trước mặt. Một cái nhìn khác, sau cái nhìn này hình ảnh
tôi đang ngồi viết mặc áo xanh nhạt. Cái nhìn sau
hiểu theo nghĩa
vẫn cùng trong một não bộ. Theo một chiều hướng khi cái nhìn trước giải trừ lập
tức là cái nhìn sau biểu lộ.
Chẳng hạn khi tôi ra sân, trước mắt không còn
cuốn sách trên bàn mà là hình ảnh chính tôi-dáng một con người mặc áo xanh. Điều
này thực vậy. Vì đã xảy ra.
Vài giây sau, hình ảnh này nhòa đi. Cái nhìn
sau đã chấm dứt. Do sự mất tập trung hoặc sự nhòa do các xô động trong không
gian. Hình ảnh mặc áo xanh này chắc rằng không phải ai cũng nhìn thấy bởi vì nó
không thực. Hiểu theo nghĩa cụ thể, xác thân.
Tóm lại, ở sự tập trung tinh thần có thể nảy
nở nhiều cái nhìn. Ta nhận ra các hình ảnh đã biến mất. Thực ra được lưu lại.
Thế giới hình ảnh này tồn tại mong manh theo nghĩa khả năng tri nhận của giác
quan thông thường.
Nói ngược lại,
giác quan quá thô thiển để nhận ra thế giới đó. Rồi, với sự tập trung đú lớn ta
nhìn ra không chỉ có một người mặc áo xanh mà là một bóng hồng, một dáng trắng,
một chiếc áo vàng bao phủ.
Các hình ảnh này vẫn thường tồn tại.
Ngày 12, tháng
3
Có hai điều kiện ở đây. Một là mật độ không
gian, sắc thể. Chẳng hạn trong vườn hoa, các hình ảnh về hoa sẽ dễ xuất hiện hơn
là những hình ảnh khác.Mật độ không gian này xét chi tiết sẽ là gì?
Chắc chắn là có các trạng thái động hoặc tĩnh
ở đó. Và trạng thái tĩnh lặng là điều kiện cho sự xuất hiện các hình ảnh phi thực.
Cũng là một vườn hoa nhưng liên tục có người qua lại hoặc gió chắc rằng khó có
sự lưu trú ở đó.
Điều kiện thứ hai là cường độ, mức tập trung
của cái nhìn. Nghĩa là sự tập trung tinh thần. Trong khi tôi nhìn một khu vườn
với đầu óc hãy còn tản mạc ý nghĩ, chắc rằng các hình ảnh ít có khả năng xuất
hiện. Và đây cũng là cái nhìn chung của con người.
Điều kiện thứ hai là cường độ, mức tập trung
của cái nhìn. Nghĩa là sự tập trung của tinh thần. Trong khi tôi nhìn một khu vườn
với đầu óc hãy còn tản mạc ý nghĩ, chắc rằng các hình ảnh ít có khả năng xuất
hiện. Và đây cũng là cái nhìn chung của con người.
Ký ức có vai trò gì ở đây? Tính đến mức độ nào?
Ký ức có tính chất cá nhân. Nói cách khác, cá nhân là ký ức. Trong thời gian gần
đây tôi thường mặc áo xanh. Cái nhìncủa tôi sẽ trông thấy các dáng xanh ở không
gian lân cận. Một người khác thường mặc áo trắng, hình ảnh là một dáng trắng. Rồi
khi, mức độ tập trung ngày càng lớn hình ảnh người mặc áo xanh nhòa đi. Tôi nhìn
thấy một quá khứ xa hơn. Chẳng hạn một cậu bé con. Và cái nhìn nguyên khởi thì
giống nhau: những con người nguyên thủy.
Các giấc mơ cá nhân khác nhau và cuối cùng ở
những tầm sâu là giống nhau: hình ảnh những con người nguyên thủy.Tức là một ký
ức chung của lòai người. Hình ảnh trong mơ sẽ là những con người. Không phải một
con người. Bởi vì trong con người nguyên thủy các tính chất cá nhân rất ít. Ý
thức khác biệt giữa nó và người khác không đáng kể.
Lịch sử là sự chồng chất các hình ảnh theo
chiều hướng phân biệt. Nổi lên là cái tôi ngày một bành trướng và ngự trị. Cái
một cá nhân ở thế kỷ 21 là có được qua 21 thế kỷ. Không phải tính bằng lúc người
đó sinh ra. Một niên biểu ước lệ như thả chiếc lá xuống dòng sông và gọi rằng dòng
sông khởi nguyên từ đó. Nói cách khác,
tuổi của một người là tính bằng triệu năm.
Điều này
lưu ở não bộ, quy định nó theo cấu trúc nào đó. Các đại não, tiểu não, những
khe rảnh thần kinh và các tuyến. Trong một chiều hướng xem xét có tính chất
sinh lý. Có thể nói rằng bộ não cá nhân hiện đại là bộ não đã được sử dụng. Đối
với nguyên thủy trong tòan thể tiềm năng là một sự suy thóai. Hình dung một tấm
vãi lớn đã được cắt xén rất nhiều. Nó tạo
ra quần áo, nơ, cà vạt, các thời trang, tuy vậy đã không còn nguyên vẹn. Một hình
ảnh khác linh họat hơn , đó là cuộn phim đã ghi hình.
Những hình ảnh sắc nét theo lệ thường sẽ là
thời hiện tại. Hoặc là các hình ảnh khởi đầu, ấn tượng. Theo chiều hướng của ví
dụ này, cuộn phim có thể trở lại trạng thái ban đầu? Nhân tố, năng lực nào để
thực hiện quá trình khôi phục? Nếu để tự nhiên cuộn phim sẽ hết đi. Cái tương ứng
ở con người là gì?
Hay là trong đời sống tự nhiên và xã hội bộ
não đã có một cơ chế tự bảo vệ. Sự khôi phục đồng thời với suy thóai. Hoặc theo
một tỷ lệ nào đó?
Câu trả lời bộ phận đã có. Sự tập trung tinh
thần và giải trừ các họat động máy móc. Tuy nhiên, ta tạm dừng ở đây.
Ngày 13, tháng 3
Gần về sáng đêm qua chưa ngủ được. Nghe những
giọt sương buông. Ánh trăng muộn chứa đầy sương trông như sửa lỏng. Vẫn là những
đêm xuân. Sáng nay con bướm trắng lại ghé đến. Trông nó đẹp đẽ và thanh tân. Người
là ai? Liệu rằng việc suy nghĩ tìm tòi sẽ gây ra xáo trộn nào đó trong tòan thể?
Nếu có kết quả sẽ là tốt hay xấu?
Trở lại các hình ảnh phi thực với vài xem xét.Hình
ảnh người mặc áo xanh là nằm trong không gian lân cận. Ngòai thể xác tôi, còn là
bàn ghế, bướm, bồ câu, khóm trúc trước nhà. Là hình ảnh tức là có sắc thể chắc
rằng nó chịu sự tác động. Chẳng hạn cơn gió mạnh, những người đi lại. Do các tương
tác vẫn luôn có trong tự nhiên các hình ảnh này sẽ dao động. Một là nó quá nhạt
và dễ dàng tan biến. Hai là đã sắc nét nhưng vẫn còn dao động. Nó sẽ lưu trú ở
một không gian tương thích, tức chủ nhân hình ảnh. Hình ảnh người mặc áo xanh sẽ
quanh quẩn ở khóm trúc. Sau một thời
gian tôi ở đây các hình ảnh này chồng chất. Khóm trúc là chỗ lưu trú cố định của
nó. Ngòai ra nó còn lưu trú những chỗ khác, ví dụ cây sứ sau nhà. Nó không khuôn
kết ở chỗ một viên gạch hay là một cây thước. Bình thường nó dao động tòan thể
không gian quanh nhà.
Các hình ảnh này ngòai tồn tại có khả năng gì
không? Liệu rằng ở đó còn có sự cảm ứng với mức độ vi tế nào đó? Không phải là
một quá trình ý thức như con người hoặc sự va chạm thô thiển cơ học. Ví dụ, một
người bạn của tôi đến. Nó “ bước ra” khỏi bụi trúc như một hấp dẫn hoặc tiếp đón.
Có thể tiên đóan như một tấm gương. Nó đối xứng với nguồn gốc.
Quan hệ giữa tôi-chủ thể và các ảnh thể đó như thế nào? Một khi các ảnh thể đã phân tán tôi không thể thu hồi? Chắc rằng cái
tôi này đã nằm ở mức độ tập trung tinh thần
cao mới có thể phân tán và nhìn thấy các ảnh thể. Khi cái tôi này thực sự
siêu xuất, các ảnh thể sẽ là gì? Không phải một dáng xanh, một bóng hồng mà là
cả thế giới sắc thể: con chim, đền thờ, những người đã khuất và cả những người
tương lai.
Khi tôi đi lại, suy nghĩ, nhìn nhận các ảnh
thể phân tán ra chung quanh. Mức độ xa hay gần tùy thuộc sự tập trung. Khi tôi
ngồi yên các ảnh thể trở lại chủ thể.
Rồi, suy
nghĩ đi đến xa nhất tự mềm hóa các khúc mắc của nó. Một trạng thái vắng
bặt các tạp niệm. Không chỉ tôi ngồi yên thể xác mà cả các náo lọan tinh thần đình
chỉ. Một trạng thái gương xuất hiện. Một địa đàng xuất lộ.” Khi ta ngồi yên tĩnh
lặng. Mùa xuân đến và lá cỏ reo vui” ? !
Có thể các ảnh thể chì là một phương diện xuất
lộ tinh thần ở đó. Theo sự quan tâm đặc biệt của tôi dành cho các hình ảnh, hình
thái…sự xuất lộ tinh thần khuôn kết theo các hình ảnh. Tức là, tác giả và tác
phẩm là một. Trong một cấu trúc song trùng. Ngòai đó ra, nó còn tồn tại theo cấu
trúc vi thể nào đó? Nếu theo các thành tựu của sinh học, các ý nghĩ bức ra bước
sóng…
Ở các trường hợp khác là việc ghi nhận các âm
thanh mà giác quan bình thường không nghe được. Một tiếng rên nhẹ, chuổi cười
nhỏ. Những tiếng chuông lanh canh trên một cánh hoa đỏ…Ở trường hợp khác nữa là
sự cảm ứng về hương thơm. Cần chú ý rằng, một thế giới các làn hương ở đó không
chỉ ngưng kết trên các nhị hoa.
Một thị kiến như thế về thế giới tồn tại,
thực vậy, có ý nghĩa gì? Nó đọc ra thế giới ở khuôn mặt sau cùng. Hoặc, sự nhìn
nhận thế giới qua vô số khuôn mặt. Không có thực tướng!
Có thể giải thích thế giới này, đời sống xã
hội bằng những lực lượng, nhân tố nằm ngòai và vượt qua ý thức?
Tôi tưởng tôi hành động, là chủ thể , nhưng
thực ra đang thực thi một ý định bên ngòai
thong qua sự giao cảm vi tế? Tôi chỉ là cây thước trong tay một nhạc trưởng
khuất mặt. Duyên
do, từ những ngẫu nhiên tôi lại gần sân khấu và người trông thấy. Không phải ngẫu
nhiên, một cấu trúc siêu thể trong tôi, các tế bào họat động như những nốt nhạc.
Ở cung trầm nó ngưng tụ ở một cây thước. Và nhạc trưởng trông thấy?
Từ đó Môda lướt bóng qua trần gian và gửi lại…
Ngày 16, tháng
3
Vấn đề là ý thức có nên tự giới hạn sự tìm
kiếm, định nghĩa của nó không. Bởi vì đến một lúc nào đó nó trở nên phi nhân phạm
thánh?
Tại sao có câu hỏi này? Trong đó rơi rớt các
nhu cầu yên ổn rất vi tế đã trở thành tập quán? Hay là một tinh thần trách nhiệm?
Hay câu hỏi này thừa? Không có Anhxtanh
thì vẫn có một người khác tìm ra thuyết tương đối?
Câu hỏi sau này có thể giải trừ ở cái nhìn.
Cái gọi cá thể Anhxtanh thì không quan trọng. Sự vận động chung của ý thức, cụ
thể hơn trong môi trường vật lý, nó sẽ bắt gặp vấn đề và giải quyết. Có nhiều
chiều hướng và hầu hết sai lầm. mất tích vào không gian khi nhà vật lý suy nghĩ.
Chỉ có trường hợp thuyết tương đối thì được lưu lại. Sau đó các ý thức khác tiếp
kiến và hồi phục.
Trở lại vấn đề, câu hỏi về tự giới hạn ý thức
khi nhìn nhận tinh thần là cái đã có, đang có. Vận động ý thức trong đó có những
tìm kiếm của nó là tự nhiên, thì mọi hiện tượng gắn với nó cũng là tự nhiên, ở
cấp độ bản thể.
Tất nhiên khi liên hệ xã hội thì không. Nói
cách khác, ý thức có thể suy nghĩ mọi điều nhưng biểu lộ là giới hạn.Có nhiều
nguyên nhân trong đó có sự không hiểu của
người tiếp nhận.
Sự hiểu nhưng không chấp nhận đã là việc khác. Đó là một trường hợp lý thú cần
những xem xét riêng…Tôi thấy trái táo nhưng không ăn. Đối với ý thức là trái táo
đã được thấy. Sự xác thực của nó ở đó. thấy xa hay gần, sắc nét hay lọan thị là
những hiện tượng khác đồng tồn tại.
Khi ý thức là ý thể- và là vi thể-nó có thể
ngưng tụ ở mọi thời điểm, không gian. Có một cái nhìn ngược ta sẽ xét sau. Trở
lại, ý thức của một người liên thông với những gì người ấy tạo ra trong tầm sâu.
Nếu có người nghe nó sẽ tụ lại ở đó. Về phấn tôi có sự lưu lại trong não bộ.
Trong một đọan đối thọai sau đó khi tôi nhắc lại hiện tượng giống trước sẽ xảy
ra. Người nghe có thể hồi phục ngay ý tưởng trước.
Khi ý tưởng được viết trên trang giấy, nơi kết
tụ ý thể của tác giả. Trang giấy là thể xác của ý thức, nó tương đương lời nói
trong không gian. Không gian đó có thể là một hay nhiều người nghe. Trở lại,
khi có sự va chạm ở một không gian và thời gian khác nó gây ra ảnh hưởng đến tác
giả. Tuy nhiên, với mức tác động nhỏ không thuận nghịch. Cũng như gốc rễ, thân
cây và vô số chiếc lá có quan hệ với nhau. Nhưng sự lay động của một hai chiếc lá khó có thể nhận thấy đối với thân.
Một chiếc lá rụng không thể làm rung chuyển gốc rễ.
Một hình ảnh khác, con mắt có thể xốn xang vì
hạt bụi nhưng với làn da thì không. Do vậy, xúc giác không nhận biết hạt bụi
quanh nó.
Sự cảm ứng này trong tòan thể là phức tạp có
nhiều điều cần xem xét. Nó diễn ra như thế nào? Bắt đầu từ đâu? Những quan hệ và
nhân tố? Khi trang sách bị đốt cháy, tức các ý thể nơi đó bị phá hủy. Ở người
viết xảy ra sự khó chịu rồi đổ bệnh. Một độc giả khác từng đọc và tâm đắc, hiện
tượng sẽ là nóng ruột.
Thực chất không phải là sự truyền đi hiện tượng
trang viết bị đốt cháy mà là sự phá hủy đồng thời ý thể ở ba nơi: trang sách,
người viết, người đọc.
Tất nhiên, tác giả, người đọc, trang giấy còn
là nơi chứa đựng và xảy ra các hiện tượng khác. Ý thể phá hủy là như nhau nhưng
biểu hiện sẽ khác nhau theo tương tác các yếu tố ở đó. Ví dụ chi tiết, đồng thời
trang viết bị đốt cháy là cuốn sách được xuất bản. Cảm ứng người viết sẽ là hân
hoan vô cớ, mặc dầu chưa có thông tin. Kết quả của hai sự cố đốt cháy trang giấy
và cuốn sách xuất bản là tác giả chỉ khó chịu trong chốc lát rồi vô cùng vui sướng.
Ở người đọc không liên quan cuốn sách sẽ là trạng thái bứt rứt lâu ngày.
Theo chiều hướng này là sự dẫn nhập một thế
giới tiềm tàng chứa đựng nhiều khả năng. Thế giới đối với giác quan hoặc đã biểu lộ ra ngôn ngữ , cử chỉ,
sinh họat là cái trên đó, hoặc sau đó.
Ghi nhanh: phản ứng hoặc liên thông giữa các
chiếc lá là như nhau. Điều không xảy ra giữa rể và lá. Một phản ứng. sự cố hiện tại theo nghĩa không ràng buộc bởi bất kỳ
quá khứ, căn nguyên sẽ tác động ngay lập tức một sự cố khác. Ta hình dung sự
truyền theo đường thẳng hoặc nước đổ theo phương thẳng đứng. Trong một đọan uốn
lượn, một giọt nước đi từ vị trí này sang vị trí kia sẽ mất nhiều thời gian hơn
là đường thẳng.
Sự ngẫu hứng ở một người và hưởn gứng tòan bộ
sẽ hòan thành chốc lát. Trong khi sự bàn tính thiết lập một kế họach cần phải
thời gian dài. Bởi vì nó đụng chạm gốc rễ những cá nhân khác nhau.
Trong chiều hướng này, xã hội luôn là quá khứ.
Một quá khứ xa gần tùy thuộc vào những sự cố hiện tại. Hiện tại thuần túy là điều
đặc biệt, siêu việt, vô nhiễm. Ở phương diện khác của cái nhìn nó là thực tại.
Bây giờ ta hình dung một đàn mực dưới đáy biển.
Đời sống của chúng di chuyển, kiếm ăn, phân ly, hợp quần…liên tục gây ra những
biểu hiện khác nhau trên mặt nước khó thể nhận thấy. Đối với giác quan có thể
không nắm bắt được. Ở quan hệ khác, nó có thể ghi nhận nhưng không có tác động đối với bên dưới.
Trong phạm vi thời gian khi hai con mực quần
nhau sau 3 phút mặt biển nỗi lên vài bọt sóng. Hiện tượng phúc tạp thêm khi giả
thiết trên đó có đàn tôm.Một con cá mập. Nói ngắn, biển là đồng nhất, đồng thời
và vô phương. Chỉ có đối với đàn mực là phương đứng, phương ngang. Với giác
quan là có màu sắc xanh, đỏ. đối với ghi nhận là có thời gian. Đàn mực lúc 7 giờ,
lúc 9 giờ. Kể cả chuyển động của con mực trong hai giờ.
Khối nước chứa đựng tòan bộ những điều đó.
Có hai điểm nhìn. Đặt ở đàn mực chúng không
hay biết gì về mặt nước, biển và không gian bên trên. Và, sự sống, chuyển động
của chúng rất thực kể cả tầm quan trọng.
Ta so sánh với giác quan, tri kiến tương đối
của xã hội, thế giới và chính là thế giới này. Nó không hay biết gì về tòan thể.
Trong khi cái tòan thể chứa đựng nó. Cái nhìn bên ngòai tức cái nhìn đang diễn
giải, đàn mục là những gì sâu tối, cục bộ, chỉ là những dao động nhỏ.
Khi so sánh thế giới như đàn mực ta đạt đến hình dung về khối nước
tòan thể là môi trường cho sự tồn tại vận động của đàn mực. Tương tự cái nhìn về
hữu thể của Haiđơ là một thao trường của lịch sử. Hai giờ chuyển động, tức thời
gian do khối nước, những con mực cục bộ mà có. Không có biển tức không có thời
gian và sự vận động này.
Sự giống nhau, như nhau ở chỗ những gịot nước
trong biển xét ở cấp độ phân tử, nguyên tử. Không phải các dòng chảy.
Sự giống nhau, như nhau giữa các ý thức ở
nguyên ủy của nó. Tức là đã giải trừ các
tư tưởng, ký ức nó chứa đựng. Ta hình
dung không còn đàn mực. Và lúc bây giờ giữa hai giọt nước tiến dần về đồng thời.
Không có thời gian.
Ngày 17, tháng 3
Trước khi viết những dòng này một làn hương
phấn từ đâu thỏang vào. Một lần khác đột nhiên cảm nhận mùi hương sen dầu gần đây
không có hồ. Một lần khác nữa, cảm thọ mùi hương các cánh trong khi tìm vị thuốc
này cho một người bệnh. Nhớ ra một thế giới khác. thế giới của làn hương.
Trong khi đó ngày xuân vẫn trầm lặng theo những
cây cau vươn thẳng. Một đôi làn gió nhẹ xao động cái khăn bàn. Tất cả đều được đẩy
lùi ra các biên xa nhất-và chiều khác được kéo lại. Thế giới cần được khôi phục
đầy đủ các dáng vẻ như một ý tưởng của Becxông hay cần thanh tẩy đến tinh khiết?
Rốt cuộc nó được quy định theo các khí chất cá nhân hay nỗ lực tinh thần mặc dầu
ở cấp độ bản thể? Cả hai. Với một năng lực tinh thần đáng kể tôi sẽ đọc ra- vừa
là thẩm thấu thế giới này như một dòng sông sữa. Với người khác là ngọn lửa vàng.
Ta hình dung đầu óc như một tấm kính. Chi tiết
tấm kính này ta sẽ xét sau. Nó phản ảnh thế giới theo chính nó. Màu sắc, chu
vi, kể cả các vết xước. Thế giới thông thường tương ứng các khả năng giác quan
thông thường. Nó hiện ra trong màu sắc bông hoa, hình thể đồ vật, âm thanh, dáng
điệu, cái được nghe, nhìn thấy. Với cấp độ giác quan khác chắc chắn thế giới hiện
ra trong dáng vẻ khác.
Sự phản ảnh lâu ngày lưu lại có thể làm biến
dạng tấm kính theo các phương diện. Khi nó không được tính bằng ngày mà bằng
triệu năm thì hiện tượng thêm phức tạp. Đến lượt nó các giác quan được điều khiển
bởi bộ não, tức các nơron thần kinh. Cấu trúc và họat hóa của nó. Từ
các nơ ron thần
kinh đến gien di truyền sẽ là chặng đường dài mà ta phải xem xét nếu như cần cái
nhìn tòan triệt. Nó mời gọi cộng tác của các nhà sinh học…
Rồi. trở lại các tấm kính. Các khả năng tấm
kính tương ứng một màu sắc, xanh, đỏ, vàng…Và trên diện tích các khu vực này là
không đều. Có những vết đen, tấm vàng, vệt đỏ. Khi các tấm kính bức xạ các vệt đỏ
thế giới sẽ là những vệt đỏ. Khi nó khuôn theo một nhân dạng- cái nhận được sẽ
là bóng hồng.
Vậy nên chúng ta không ngạc nhiên khi thỉnh
thỏang xuất hiện trước mặt ngọn lửa vàng…
Ở tầm mức này, tức các hiện tượng xã hội đã
giải trừ ý thức sẽ phản chiếu những hình ảnh tự nhiên, cơ bản nhất. Những chu
vi, diện tích và cả các cảm thức đồng nhất. Chẳng hạn sau khi quan sát một cái
cây, ký ức sẽ lưu lại hình bầu dục của chiếc lá, các đường gân. Trong sự rơi rớt
tự nhiên, và giải trừ có ý thức các chi tiết sẽ mất đi. Cái rốt cuộc còn lại là
hình dáng bầu dục của tất cả các chiếc lá.
Như vậy, khi ngược dòng ta sẽ tìm ra các cấu
trúc tầm sâu của ý thức. Nó giống nhau đối với tất cả “cá nhân”. Trong ký ức sâu
xa của mỗi con người sẽ là hình dáng một con người. Nó không phải là hình ảnh
những người thân quen mà cá nhân tiếp xúc
trong sinh họat thường ngày. Sự đọc các hình ảnh hàm chứa trong nó này, tức sự
tập trung tinh thần biểu lộ một thế giới nguyên ủy. Không có kết luận hoặc xác định
đúng, sai.
Rồi, ta trở lại các tấm kính. Thay vì phản ảnh
một thế giới khác, nó phản ảnh chính nó! Các vân đá, mầm giống, rễ cây, những dòng
sông, ngọn núi.
Sự đọc, tức là có một việc đọc. Đối với cái được
đọc chính là sự xuất lộ. Tôi quan sát một cành hoa. Cái tôi cố định này là một
trừu tượng xét ở thời điểm đó. Cái thực chính là cành hoa. Sự xuất lộ của nó
trong tự thể.
Tương tự vậy, các biểu thức, phương trình, định
lý chính là sự biểu lộ tự thể.
Trở lại hình ảnh tấm kính, tức bộ não con người
trong cùng mạch xem xét. Bộ não hiện diện là bộ não đã hình thành sau hàng triệu
năm. Cấu trúc của nó, các đường cong, tiểu não, đại não…Nó không cho ta thấy thế
giới như tự thể. Các độ lồi lõm, vết xước, chu vi sẽ cho ra thế giới như thế. Một
sự thay đổi cấu trúc nhưng không phải
bệnh lý cho nó đọc
ra một thế giới khác, sắc nét hoặc thực tướng hơn. Và sau cùng, một cấu trúc mặt
kính?
Trạng thái lý tưởng là đồng nhất. Cái bên
trong cũng như bên ngòai. thế giới sẽ là tấm phẳng. Bộ não chi tiết sẽ có một cấu
thể khác nào đó. Theo một vài nghiên cứu là cấu trúc hàng ngang.
Sự phản ứng của nó trước đối tượng sẽ là phản
ứng đồng thời của nhiều nhân vật. Không phải tôi quan sát cành hoa mà là Chu
Hy, Bồ Tùng Linh cùng quan sát…
Và xét ở thể trạng đặc biệt khác họat động bộ
não lúc bây giờ sẽ đạt đến các trạng thái biên trong một thời lượng nào đó. Trạng
thái dừng, tĩnh đến họat động với tốc độ cao. Sự không ghi nhận, trạng thái trắng
là bước đầu tiên. Vài giây sau, nó hồi phục các ý niệm và suy nghĩ. Cũng như
sau khi khởi động vài giây máy tính mới họat động được. Với con người là các trạng
thái vô thức, tản thần.
Tiếp tục là các trạng thái tuôn chảy các ý tưởng,
sự hô ứng giữa các ý niệm. Và nó điều phối cơ thể…
Đã về đêm. Những ngôi sao và tiếng côn trùng
râm ran trong bóng tối…Như vậy một trong điểm dừng của ý thức là thế giới này.
Từ những đóa hoa với cánh và nhị.
Suy nghĩ của các
triết gia và mộng mị các nhà thơ. Ở đây cảm thức dao động rất nhỏ ở điểm dừng của
ý thức.Sự tiếp tục phân tích, ghi nhận những con sâu trong một đóa hoa, vết
hoen trên một trang giấy là ý thức tiếp tục rơi vào nhị nguyên tính.
Vẫn trong mạch xem xét các khả năng của bộ não,
nếu bản thân ý thức có một sức mạnh, tức một mức năng lượng, việc suy nghĩ có định
hướng và tập trung sẽ dẫn đến các thay đổi cấu trúc. Chẳng hạn các nơ ron thần
kinh sẽ họat hóa ở mức cao hơn. Hình ảnh khác, một dòng nước mạnh sẽ làm thay đổi
các bờ vực của nó. từ quanh co trở thành một đường thẳng. Nếu nó trở lại các trạng
thái vật lý, sau khi đã giải trừ các tích tụ tâm lý, cơ chế sinh lý sẽ là các
trạng thái bức xạ. Theo mức năng lượng, không gian chung quanh nó trở nên đỏ, vàng,
hoặc trắng theo ghi nhận của chủ thể.
Ta hình dung lúc này con người như nguồn sáng.
Màu sắc của nó, tức không gian chung quanh sẽ tùy thuộc màu sắc nguồn sáng. Thế
giới nhận được sẽ là sự thẩm thấu của tri kiến thông thường và trạng thái phát
sáng này.
Ở đây thị giác trực tiếp chỉ có vai trò tương
đối. Trong các giấc mơ ta vẫn nhận được các hình ảnh có màu sắc mặc dầu những hàng
mi đã khép lại từ lâu.
Ngày 18, tháng
3
Một ngày thanh nhã. Trời và đất trầm ngâm
trong bầu mây xám. Trong lòng nó một cành hoa miên man cháy đỏ. Rồi thì, đến một
lúc nào đó thế giới ngưng tụ trong một tấm lòng giai nhân?
Nếu có sự đối xứng ngược, chiều này tôi nhận
ra đốm lửa, bóng hồng trong không gian chung quanh. Không ảo tưởng nhưng chẳng
phải ai cũng nhìn thấy. Thì một chiều khác trên thân thể cái tôi đó sẽ xuất hiện
vết đỏ. Sự xem xét chi tiết cần đến phôi sinh học hiện đại và trường sinh học.
Ta trở lại với bộ não. Khả năng của máy tính
chính là của bộ não ở trạng thái lý tưởng- một từ dung tạm-Trên phương diện xuất
lộ máy tính chứa đựng trong nó từ Ơclit, Maxoen, Paxcan đến các đầu óc hiện đại.
Sự xuất hiện của nó cần đến nhiều địa điểm, thời gian để kết hợp.
Tức là nó kết hợp
sự họat động các bộ não- và chính là bộ não của các nhà bác học. Bây giờ thay vì
ý niệm kết hợp ta đọc ra một bộ não duy nhất. Các Ơclit, Maxoen, Paxcan chính là
các trường hợp riêng của bộ não đó. Hình dung như các hòn đảo trong một đại dương.
Sự thiết lập ba hòn đảo tức sự xuất hiện máy tính.
Điều quan trọng ở đây đại dương là khối thống
nhất. Ghi nhận khác theo tầm sâu các hòn đảo riêng biệt là mật thiết-là Một
trong đáy đại dương.
Tức là các trạng thái nào đó, quan hệ giữa
ba hòn đảo là tức thời, đồng bộ. Tương ứng với bộ não ở trạng thái kích họat
cao. Bộ não này có ở mỗi cá nhân tuy nhiên
nằm vào các trạng
thái vật lý, tâm lý khác nhau. Cá nhân, các tập quán, tính khí chính là sự suy
biến của nó. Trạng thái lý tưởng nó sẽ đồng nhất. Điều mà máy tính có thể làm được
là trạng thái vật lý ở đó với những vận tốc xấp xỉ ánh sáng. Trong khi bộ não là
tác giả của nó không thể thực hiện vì các trạng thái tâm lý, sinh lý.
Chú ý trạng thái vật lý này là có ở bộ não.
Không phải một trạng thái bên ngòai. Ở đây, cần một xem xét đặc biệt về cấu trúc
não bộ trong sự hình thành của nó. Có nghĩa là việc tiến sâu vào phôi sinh và
gien di truyền trong lưu ý vai trò ánh sáng, sự hình thành các sắc thể.
Một phương diện khác trong quan điểm tòan thể,
xuất hiện các vấn đề chỉ có tính cục bộ. Không có vấn đề tòan thể. Cũng vậy, tòan
thể không có vấn đề. Tuy vậy, ý thức không có tri nhận tòan thể. Nó không biết được
điều ấy. chẳng hạn, nó nhìn ra một bông hoa từ lúc nụ đến mãn khai, tàn tạ. Nó
không biết cái hoa Vô tướng-một ý niệm tạm thời.
Một vấn đề nảy sinh ở lúc này, nơi này chắc
chắn sẽ có giải đáp ở nơi kia, vào lúc khác. Cũng có thể ở nơi đó, vào lúc đó.
Hình dung mỗi cá nhân lưu trữ một phần tấm bản đồ, phần còn lại bị khuất lấp.
Ghép tòan thể các cá nhân ta có tấm bản đồ
hòan chỉnh. Điều này khác hơn tính nhị nguyên, phân biệt của ý thức thường lệ.
Xét trong một lĩnh vực nào đó, chẳng hạn lý học, sẽ là tấm bản đồ hòan chỉnh vẫn
theo nghĩa tương đối.Xét tòan thể thì không có tấm bản đồ. Khi ghép lại chúng
biến mất.
Dĩ nhiên, phần khuất tấm bản đồ trong một não
bộ sẽ do chính nó đọc ra hoặc là khôi phục. Đó là vấn đề ta đặc biệt quan tâm.
Nó cần khôi phục một trạng thái bản nguyên từ quá khứ. Đối với tương lai nó tiến
đến trạng
thái lý tưởng. Ở
đó tấm bản đồ nguyên vẹn không bị nhòe mờ hoặc bất kỳ gián đọan. Câu hỏi đặt ra
là nhân tố nào có thể khôi phục?
Đó cũng là con đường riêng tư của sáng tạo học.
Bằng cách nào trí tuệ có thể tìm ra lời giải tức khắc của vấn đề
hoặc chỉ trong
thời khỏang nhỏ nhất của vấn đề? Bằng cách mềm hóa não bộ? Hay trong việc theo đuổi
điều này ý thức sa lầy vào chính nó? Một trạng thái phát sáng đồng thời?
Điều chắc chắn với con người cần một thời lượng.
Một người chưa từng có khái niệm về điểm, đường thẳng không thể giải một bài tóan
vectơ. Trí óc cần làm quen với các khái niệm, định lý cơ bản sau đó mới có thể
tìm ra lời giải.
Đây đã là một vấn đề cục bộ. Có một cận mà
trí tuệ không thể vượt qua được là vận tốc ánh sáng(?) Máy tính cũng chỉ có thể
họat động sau vài giây có điện. Ở đó bị chi phối bởi các vận tốc điện tử.
Đã về chiều. Trời có gió và những thân cây
lay động. sự giải trừ các vết mờ trên mặt kính, vào phút cuối sẽ là gì? Nó bức
xạ ra không gian chung quanh và gây nhiễu ở một và những ý thức khác. Xét về tòan
thể. Ở người này sẽ càng trí tuệ, thanh khiết. Người kia do sự gần gũi về môi
trường càng thêm mờ tối , bản năng? Có một sự hóa giải tòan triệt?
Một trong những trạng thái ý thức là ngưng tịnh.
Nó đọc ra vũ trụ trong trạng thái thiền định. Không phải dễ dàng giữ ý thức ở
trạng thái này. Vài giây sau, nó dao
động và ở vào các
trạng thái khác. Một trạng thái đáng dừng là sự phát khởi một tâm thái thương xót
đối với tất cả chúng sinh. Việc duy trì liên tục các trạng thái này-tức tạo thành
một tâm thái đạo hạnh-đòi hỏi sự tập trung,
tức việc tu tập.
Rồi thế giới được nhìn trong vô số dáng vẻ,
màu sắc của nó. Sự bí truyền khi minh xác một mục đích, ý nghĩa. Tức là những cái
cười bí ẩn. Sự tầm thường trong đời sống khi khuôn theo các sinh họat của con
người. Nói gọn trong một từ: trần tục.tính chất phù du, vô thường khi gắn kết với
thời gian giả định. Mặt khác, con người
cũng có thể nhìn nhận như một
sinh linh tối thượng. Và lòai người, các không gian văn hóa và tiến trình văn
minh được xem xét với tòan sự cẩn trọng. Đây là một không gian đa trị mà không
có cơ sở. Nó phụ thuộc tâm thức. Các thời điểm và dao động của nó.
Trên phương diện khác, cấu trúc không gian
tiềm ẩn trong não bộ sẽ thay đổi. Ý thể- và là vi thể không gắn kết với các cấu
trúc quá khứ như phương chiều, sẽ đọc ra các hình ảnh trên mọi phương chiều. Những
bóng hình xô dạt, nghiêng ngữa. Chiều đứng trong giác quan có thể là chiều xiên
đối với ý thể. Sự dao động, ngưng kết sẽ tạo ra một hình thể. Sự giới hạn tạo
ra hình vòm. Sự vận động ào ạt tạo ra hình ảnh một dòng lũ. Những cây cung và tên
lửa. Hình ảnh ở một cá nhân là sự sinh của nó. Ở tất cả cá nhân là những con người
nguyên thủy. Những cổ thụ và rừng cây…
Điều đặc biệt, ý thể không gắn kết với các cấu
trúc quá khứ trong sự vận động của nó sẽ có chiều ngược về quá ký ức. Tức nó đọc
ra những hình ảnh lưu trong tâm thức.
Ta có hình ảnh
một dòng sông chảy ngược.Nó đọc ra các bờ bãi đã đi qua, các cây cầu, những con
thuyền độc mộc đã là quá khứ. Các khe lạch khởi nguyên và có thể cả tiếng rì rầm
bờ bãi…Liên kết hai chiều ta có một dòng sông xuôi ngược trên từng thời điểm. Và
liên kết các thời điểm là một con sông nhân lên vô cùng hoặc thu về từng giọt nước
trong nó. Hình học tương ứng ở đây là hình học tôpô.
Các ảnh thể này xuất hiện theo chiều vận động ngược của ý thức.
Nó sắt nét hay không sẽ phụ thuộc vào các nhân tố tinh thần. Một chi tiết nhỏ,
ký ức cá nhân sẽ có nhiều trùng lặp về các hình ảnh do sinh họat, môi trường họat
động của nó. Bởi vậy, đời sống của nó sẽ được thu gọn vào một số hình ảnh. Thời
gian 10 năm được thu về vài giờ trong đó cái chủ yếu là các ấn tượng. Trên quan
điểm Như nhau, cái gọi 10 năm và vài giờ là tương đương nhau. Vậy thì, thời
gian theo quan điểm thông thường rất là tương đối. Dần dà, cảm thức mất đi sự xác
thực, vốn dĩ là không thực về không gian, thời gian. Tựa như một hành tinh bứt
khỏi thái dương hệ. Những thiên hà hun hút và kỳ vĩ chờ đợi nó. Tuy nhiên, ta hãy
từ từ…
Tưa như đầu từ với các tốc độ quay và đĩa hình.
Mọi việc phụ thuộc vào tốc độ đọc và các
hình ảnh. Đối với ý thể, ký ức là cái đang tồn tại, đang xảy ra. Khi máy họat động
các hình ảnh, âm thanh tiếp diễn và chấm dứt khi máy ngừng. Nó không mất đi. Tồn
tại của nó dao động, phụ thuộc vào chính năng lượng máy. Tuy nhiên trong thời
gian dài các hình ảnh này sẽ mất dần do nhiều yếu
tố. Vậy thì, hình
ảnh hiện tại cũng chỉ là một trong các trạng thái tồn tại. Khi tôi tri kiến các
hình ảnh bên ngòai xuất hiện. Khi tri kiến ngừng các hình ảnh này mất đi. Chẳng
hạn trong giấc ngũ. Thế giới là đồng thời, trực tuyến với tri kiến.Cái khác của
ký ức với hình ảnh hiện tại gắn với cá thể nào đó là hình ảnh này thường được
tiếp diễn. Do vậy, tôi tưởng nó thực. Trong khi, nó gắn liền với cái tôi đó. “
Hôm nay” tôi trông thấy người hàng xóm, “ ngày mai” tôi lại trông thấy. Sự tiếp
diễn liên tục này gây ra cảm giác thực về thế giới bên ngòai. Trong khi người hàng
xóm chính là cái tôi đó.
Sự đọc theo chiều quá khứ này đến đâu? Ta có thể khảo sát sâu và chi tiết thêm? Sự đọc sẽ
gồm một ý thể và những gì nó ghi nhận- tức các ảnh thể. Hình ảnh sau cùng của
quá khứ, tức lùi xa nhất theo thời gian, sẽ đồng nhất với hình ảnh cuối cùng của
tương lai là sự phát sáng tòan bộ. Với tiên đóan, ta hình dung một tấm kính phản
quang.
Điều này cần được lý giải cặn kẽ thêm, tức điều
tiên đóan. Vì sao không có một khoa học thời gian, trong đó thời gian là đối tượng?
Nó không phải sử học, khảo cổ học, dự đóan hay những ngành tương tự…
Ngày 20, tháng 3
Ý thức ở một cá thể không phải là ý thức tự
do. Nó bị gắn kết với một ký ức xa hay gần nào đó, tức tâm thức cá nhân. Sự gắn
kết này quy định cá nhân chiều nhìn nhận của nó, từ các yếu tố cơ sở đến lề lối
suy nghĩ. Ở một triết gia nó là những ý niệm cơ bản, ý muốn nhìn nhận, lý giải
thế giới. Ở một người khác là vấn đề kinh tế, những phương án kinh doanh, một
lo âu tiền bạc. Nó giống cây cọ vẽ mà đầu có diện tích, độ lớn của nét vẽ. Khi
di động trên vãi nó tạo thành các vết. Nói cách khác, nó không thóat khỏi chính
nó. Trong khi đó ý thể như một đầu bút đã thu về một điểm. Nó di động dễ dãi hơn,
tuy nhiên vẫn là cái có, một hiện diện.
Xuất lộ ý thể là một cơ duyên hoặc sau quá
trình tu luyện. Và do vậy, đó đã là một sự trau chuốt, mềm hóa. Các yếu tố bản
năng mờ đục mất dần đi. Nó di chuyển linh họat, vi diệu.
Trong khi ở thời điểm nào đó chẳng hạn một sự
kiện nghiêm trọng ý thức thường lệ bị cắt bởi bề ngang thói quen có một tình trạng
tương tự. Tuy vậy, thay vì chuyển động mềm mại, tự do trong các quan hệ như ý
thể nó rơi vào sự hỗn lọan. Hình dung một con người bỗng dưng mất sạch tiền bạc
trên đường đi. Thay vì tiếp tục đến siêu thị như mục đích hay thói quen trước đó,
anh ta chạy theo tứ hướng. Một tình trạng mất tự chủ.
Nhìn ngang xã hội đó là tình trạng các cá nhân
với vô số sự kiện tâm lý. Sự vươn đến tương lai, sự phản bội tức ngược chiều
chuyển động. Sự bảo thủ, đố kỵ, lưỡng
phân, các âm mưu
chính trị…Tất nhiên còn là sự hấp dẫn, thăng hoa, dâng hiến. Qua lăng kính xã hội
các hiện tượng này được gắn cho các giá trị tốt, xấu…Và từ các định trị này dẫn
dắc các họat động xã hội tiếp theo. Nó tạo nên đời sống xã hội từ hướng đạo đến
vô đạo, nghệ thuật, tôn giáo, chính trị…vô vàn biểu hiện. Bảng giá trị và các
hiện tượng lồng chiếu vào nhau. Tựa như cuốn vỡ bên trong chỉ tòan là nhãn vỡ.
Cái nhìn trực chỉ là sự chuyển động tự do của
ý thức. Nó vô nhiễm, vô tính.
Việc nhìn nhận, đánh giá các hiện tượng xã hội
chỉ có khi ý thức có những hiểu biết về nó. Có thể sự hiểu biết này không quy định
một tâm trạng. Chẳng hạn tôi nhận ra sự đố kỵ của người khác, tuy nhiên tôi không
có tâm thái đó. Nhưng không có sự hiểu
biết này tôi cũng không thể đọc ra sự đố
kỵ của người đó. Nói cách khác, tâm thức thông thường là đã tạp nhiễm ở mức độ
có thể vi tế.
Hình dung một tấm kính trước bức tường. Nó
chỉ lưu ảnh bức tường khi đó là tấmkính tráng màu, tức là sự nhiễm sắc. Khi đó
là tấm kính trong không có sự chứa ảnh. Ta phóng đại tấm kính này ra…
Trong quan hệ xã hội, lúc này không có cá nhân,
không có xã hội. Chỉ thuần là trạng thái trinh tuyền. Trạng thái trinh tuyền này
là “ bản thể” thế giới , vũ trụ.
Với một tiến trình nhận thức là sự giải trừ đồng
thời hình ảnh bên ngòai và bên trong. Thế giới trở nên “trong suốt”.
Ý thức bình thường không đi xa đến thế. Nó
chỉ xuất lộ theo sự tìm tòi triệt để, tối hậu trong các suy tư triết học. Vài
giây sau, các bóng mờ lướt qua do sự dao động cố hữu của ý thức. Nó không an trụ
ở đó.
Tôn giáo đi xa hơn về mục đích. Sự nối kết cái
tuyệt đối và tương đối, giữa tòan thể và cá thể- tức là sự chấp nhận một thế giới
tương đối và vạch ra những con đường. Mặc dầu nó biết rằng con đường không thực.
Chỉ là phương tiện.
Ở đây, ta xét một tâm thức vốn có thực mà giáo
dục hướng đến, tuy rằng chưa hữu hiệu. Tâm
thái dâng hiến. Cái gần giống là sự khắc kỷ. Khắc kỷ, bao hàm sự cưỡng
chế, trong thời gian lâu nếu không thành tựu sẽ có tác dụng ngược. Sự nổi lọan
cá nhân ở đó vào giây phút nào đó.
Dâng hiến là một chuyện khác. Sự chuyển động
về mọi phía của ý thể, tức là sự ra đi từ nó. Đến với cái khác, người khác. Hình
ảnh như vòi phun nước ở ngưỡng vòi. Đây là sự nối tiếp như nhiên không theo cố
gắng của ý chí. Thường lệ nảy sinh một tâm thái thương xót chung ở đó. Nếu liên
tục đào luyện và ngự trong đó, sẽ là một đức hạnh, một tâm thái tôn giáo.
Và cũng đừng nhầm lẫn với sự tự do chiếm đọat.
Ở đó ý thức bị gắn kết bởi các ý muốn từ trước. Các ý muốn là nơi kết tụ các điều
kiện, căn nguyên khác. Tóm lại nó có một quá khứ…Ta không xem xét chi tiết ở đây.
Và bây giờ, ta xét chiều “ tương lai” của một
ý thể. Lúc này, ý thức đã giải trừ sự dính vào quá khứ. Nó có thể đọc vào quá
khứ một vài đọan. Xác định nhưng không bị quy định chặt chẽ. Chiều hướng về tương
lai của nó là gì? Tương lai có thể đọc được từ hiện tại? Một cách tương đối. Lúc
này, ý thể ở một cá thể, hiểu theo nghĩa những khả năng và giới hạn đặc trưng của
nó. Nó thấy tòan bộ tuy nhiên sẽ đi theo vài phương chiều nào đó.
Hình dung một
nguồn sáng từ trước bị che chắn trong không gian hẹp. Sự tháo dỡ các tấm màn
che chắn cho ánh sáng tự nhiên tỏa về mọi hướng. Tuy vậy nó có biên lượng do cường
độ dòng điện, quang năng…Có một không gian rộng hơn được mở ra-tương ứng một kiếp
người.
Sự giải thóat trí tuệ không dẫn đến ngay một
kết quả cụ thể. Cái cụ thể sẽ do cá thể lựa chọn, định đọat. Cá nhân đứng trước
các ngã đường mở ra trước nó. Dẫn đến đền thờ, lâu đài, bệnh viện hoặc siêu thị tùy nó chọn. Đây
là điều do che chắn từ trước nó không nhận ra. Ở đây quyết định gắn liền các yếu
tố bản thể của nó hơn trước đó, vốn có nhiều tạp nhiễm xã hội. Sự giải thóat ở
một họa sĩ có thể khiến anh ta ngừng vẽ vì nhận ra bức họa không khác gì một tờ
giấy hoen ố. Cũng thể, anh ta tiếp tục vẽ theo phong cách mới. Từ hiện thực
sang siêu thực, từ ấn tượng sang cổ điển. Và có thể không có gì thay đổi nhìn từ
bên ngòai. Anh ta trở thành tu sĩ, thi sĩ, họat động xã hội…
Những yếu tố này nằm sẵn trong bản thể anh
ta và đang tồn tại trong xã hội. Đó là những mục đích xa nhất cá thể vươn tới.
Nó không nằm ngòai nhân gian. Lúc này, đi là đến! Điều này không phải do ý chí
mà sâu sắc hơn- đã có trong tự thể. Thời gian thực hiện, tức thời gian tạo thành
chỉ là việc triển khai một tấm bản đồ có sẵn. Hoặc trãi tấm bản đồ gấp ra mặt bàn.
Trong hình ảnh nguồn sáng ta hình dung một vết
mờ, điểm son trong bóng đêm. Nó tạo ra các ảnh thể tương
ứng trong không
gian chung quanh. 1/100giây khi nó rọi lên bức tường nhà. 1/10 giây khi nó đập
vào chao đèn. Ở chính nó là không có giây nào. Sự ngưng kết là có thời gian, biên
lượng. Khi đặt nguồn sáng trong không gian quá rộng ta không thấy biểu hiện điểm
son hoặc vết mờ đó.
Sự thừa nhận các điểm son hoặc vết mờ không
có ý nghĩa tiềnđịnh hoặc quyết định luận. Vì là, nó đặc trưng cho một cá thể, vốn
chỉ là nguồn sáng. Không phải mặt trời. Sự đồng nhất là các vận tốc, đại lượng ánh
sáng. Trong tri kiến thông thường chứa đựng các hiện tượng xã hội là có khác biệt.
Trở lại, tương lai là hiện tại được quyết định
theo các chiều hướng nào đó. Nó bí ẩn và làm khắc khỏai các tri kiến thông thường
nhưng là cái tham dự vào đời sống hàng ngày cá thể. từ việc uống một ly trà đến
cắm một cành hoa. Sự xuất lộ như thực trong hình tướng chỉ là hiện thân,hóa thân
của một nhân tố có sẵn. Cũng như vậy việc viết ra những dòng này là của nhiều
người.
Ngày 21, tháng 3
Vẫn từ hình ảnh nguồn sáng. Bây giờ ta cố định
không gian bên ngòai để xét chính nó. Phụ thuộc vào độ sáng nó sẽ soi rọi không
gian chung quanh tương ứng. Và bởi vậy, các vết mờ khi thì nằm trong một ngôi
nhà, khi là khu vườn. Các vết mờ này là những gì mà một tâm thức tàng trữ. Nó
chỉ xuất lộ bên ngòai khi nguồn sáng đủ lớn. Sau khi rời khỏi nguồn nó tồn tại
trong không gian, dao động lưu trú ở nhiều vị trí. Tưởng tượng những hình ảnh
trong một cuốn phim đang chiếu. Trước khi in lên tấm màn nó lưu chuyển từ nguồn
đến vị trí. Ta sẽ hứng được rất nhiều ảnh trên đường đi trước khi đến tấm màn.
Các hình ảnh này không thực theo mắt thường nhưng vẫn tồn tại đó. Có thể đọc ra
với sự tập trung tinh thần. các vết mờ này là hình ảnh những người thân, đồ vật,
ngôi nhà…tóm lại là những gì tạo ra một tâm thức cá nhân và gắn kết với nó. Tức
là quá khứ. Những hình ảnh này xuất hiện trong các giấc mơ của một tâm thức bình
thường. Tuy nhiên nó hiện tồn khi cả tỉnh thức đối với một thức tâm sáng tỏ.
Tâm thức bình thường gắn dính với các giác
quan chỉ đọc ra những gì trước mắt, nó nhầm tưởng là thực. Trong giấc mơ, được
giải phóang khỏi các giác quan nó hiện lên. Các dáng vẻ, màu sắc đều có đó theo
sự in dấu sâu đậm với cá thể. Với người qua đường trong mơ chỉ là một nhân dạng
nhạt nhòa. Điều khác đi khi đó là một ấn tượng mạnh mẽ của quá khứ, nghĩa là cái
đã lưu nhận. Cây cầu nhỏ bắc qua con vực. Những con diều lơ lửng trong một chiều
tà . Những con vụ quay trên mặt sân ẩm ướt…
Cái gọi mơ và thực không khác, chỉ là những
thể trạng của thức tâm. Cái gọi và tưởng thực chính là thức tâm bị đóng khung
theo giác quan và đường mòn suy nghĩ. Cái ta nhìn thấy cũng chính là cái bị nhìn
thấy.
Một chiều kích khác. Bên kia bức tường không
phải là mặt trái của bức tường. Ý niệm mặt trái xuất hiện sau 1/100 giây theo hình
dung của ý thức. Bên kia có thể là lâu đài, thành phố trong một thức tâm khác.
Cũng có thể là một ngọn núi, dòng sông
trong một thức tâm nào đó, thực vậy!
Vậy thì, không có khỏang cách không gian giữa
người này và người khác. Chỉ có khỏang cách
thức tâm giữa các trình độ, năng lực tinh thần. Có thể người ngồi viết
không hay biết một quansát trên nó!
Ta trở lại một thức tâm cụ thể. Ở một hình ảnh
khác là những mảnh xếp nằm trong cái hộp. Cái hội chính là một thức tâm cố định.
Duyên do nào đó, nắp hộp bật ra, các mảnh hình thay vì năm yên sẽ vung vãi tứ
phía. Lúc này kể cả các ý niệm ăn sâu trong kinh nghiệm cũng thay đổi.
Tức là, ta sẽ
thấy những hình ảnh nghiêng ngữa…Sự” nghiêng ngữa “ này không thực. Nó nảy sinh
do thói quen đối chiếu các phương ngang, trục đứng: vách tường, thân cây, bãi cỏ.
Trong không gian bao la một người không thể
có ý niệm trên dưới và mất đi các đối chiếu thuờng lệ. Dĩ nhiên, các ý niệm phương
chiều có thể thay đổi nhưng chính tâm là cái ta lưu giữ trong quá trình xem xét.
Con người, một con người cụ thể nào đó chính
là một thức tâm đóng khung ở thể xác, hình tướng. Trong khi nó
là tòan thể. Mọi
sự đã thay đổi. Tôi thấy tôi ở cây thước.
Tôi nghe tôi ở
tiếng côn trùng…Vượt qua bình thường
nhưng hiện tượng
không phải là siêu việt. Các tấm hình đã vượt khung nhưng không có tình trạng
trắng ở đó.
Thức tâm chứa đựng các ý niệm nó lưu giữ,
tuy rằng nó có thể không liên kết cho ra nội dung nào đó. Có một bảng từ vựng rời
rạc chưa thành câu.
Rồi thì, tường giao của hai cá thể là hai thức
tâm, không phải sự nhìn nhận bằng mắt. Ta hình dung có hai nguồn chiếu sáng, chứa hình gặp nhau trên đường đi. Các hình
ảnh trung gian khi chưa tới màn chiếu sẽ chồng chập, tạp nhiễm, nhân hóa lẫn
nhau. Sự biến dạng cả hai. Mặc dầu phần đông không hay biết điều này.
Tường quan bằng mắt là thực, đồng nhất hai
thức tâm chỉ có trong thóang chốc khi cả hai vừa ngũ dậy. Một trạng thái minh mẫn
chung. Tức cả hai nguồn chiếu không chứa hình, chỉ thuầnlà ánh sáng.
Trong tương quan giữa các cá nhân vẫn xảy ra
sự cộng hưởng, chia xẻ, cắt xén với một tác động thực mà cá nhân không hay biết.
Có thể nó cảm thấy bằng dự cảm. Hai nguồn chiếu có cảm tưởng không có liên hệ
trực tiếp, nhưng thực ra, ảnh của chúng đang
tác động lẫn nhau.
“Cá thể” nhầm tưởng nó làm chủ các hành vi, ý nghĩ của nó nhưng
thực ra nó nằm trong vô số tác động. Bởi vì, có tác động từ hình ảnh đến nguồn chiếu. Và, tương quan của
hai cá nhân là sự nhân lên của vô số thức tâm vô cùng phức tạp. Bởi là, một tâm
thức không chỉ chứa đựng cái tôi đó, còn cả các người thân.Nhưng điều này không
đồng nghĩa bất biến. Có nhiều nhân tố. Trong đó, năng lực tinh thần, tức cường độ
nguồn chiếu sáng quyết định. Sự thay đổi các tấm màn hoặc vị trí nguồn chiếu để
quang thông không cắt lẫn nhau.
Nói ngắn, một thông điệp tòan thể là hướng về
tự nhiên. Tức các nguồn chiếu đồng phương. Gạn lọc ở các bộ phận là sự thanh tẩy
các vết mờ trong luồng sáng. Một trật tự mới trong xã hội làm nảy nở các cầu vồng.
Không phải sự đa nhiễm của ồn ào và tức giận.
Ngày 22, tháng 3
Cây cau trước nhà có một đôi chim sẽ. Từ lâu
đã quan sát nó. Chắc rằng chúng làm tổ ở đó. Những con sẽ hiền hòa vui tính. Sáng
nay một con lớn và một con nhỏ nô đùa trên dây điện. Chim bố đang tập cho chim
con bay lượn. Lát sau, sẽ mẹ từ đâu bay về. Thay vì bay, nó để rơi một đọan tự
nhiên trông rất ngọan mục. Đứng trên trụ điện gần đó con bồ câu xám trầm ngâm hướng
về phía mặt trời. Tư thế cuả nó dường như
chả muốn bay đi đâu.
Vườn cây sau một
lúc lặng lẽ xao động trở lại. Ở đây, chỉ có cành hoa giấy đem lại sắc đỏ tươi tắn
cho một không gian đã bị niêm phong bởi những gam màu nâu, xanh. Trời mây bàng
bạc màu xám tro. Đột ngột, từ sâu xa trỗi dậy một cảm giác sống động…
Có thể nói thêm gì từ hình ảnh nguồn sáng?
Hay, hình ảnh này do sự chú tâm quá mức dẫn đến
mê mờ? Chuyển động không quán tính là điều kỳ diệu nó cần một xem xét
chi tiết và sâu sắc. Một con chim đột ngột đổi hướng. Sự giật ngược của gió. Ý
thức thay đổi đề tài không báo trước…Tiên đóan, điều đó chỉ xảy ra khi trước đó,
trong thời gian ngắn nó giải trừ tòan thể những điều chứa đựng ra không gian và
kết tụ theo phương chiều mới. Một chiếc máy bay với tốc độ bình thường không thể
ngay lập tức bay ngược chiều trước đó. Một tên lửa bay gần vận tốc ánh sáng có
thể thực hiện điều ấy. Lúc đó có một trạng thái tĩnh đối với nó.
Nói cách khác, nó liên tục ở trạng thái tĩnh
trên đường bay. Có một ý niệm về sự chuyển động bất động. Và
chuyển động này
phải là tòan khối. Tòan thể nhìn theo quan điểm năng lượng là sự chuyển động-bất
động. Nói
cách khác, nó
liên tục ở trạng thái tĩnh trên đường bay.
Tưởng tượng ra điều này là điều khó khăn. Bởi
là giác quan bị kết dính trong tính nhị nguyên. Con chim chuyển động đối với ngọn
cây. Con người rời khỏi ngôi nhà…
Xét ngược lại, các chuyển động thành phần là
chuyển động “bên trong”. Như những xóay nước, sóng ngầm trong lòng đại dương. Tự
thân đại dương là bất động. Đây là một sự dung chứa lớn lao, kỳ vĩ tùy theo mức
hình dung.
Trạng thái các mầm mống ý tưởng quá nhiều trên
cùng thời điểm nếu không được nhanh chóng phát triển, ghi lại sẽ biết mất. Chuyển
động với vận tốc cực lớn của nhiều nhân tố trong cùng thời điểm, không gian có
khả năng dẫn đến sự ngưng tụ, kết dính trong tòan bộ. Trong chiều giả định, tức
chiều khả năng, nó sẽ mở rộng không gian, tạo thành không gian vật chất đó. Ngược
lại, chiều kết dính, nó thu về một thể tích nhỏ nhất, chất điểm. Những ngọn cây
vì có quá nhiều mầm phát triển bị ngưng lại, biến dạng thành hình khối. Ở đó là
một năng lượng , sinh khí bị ngưng kết.Cái nhìn này tương tự một lý giải vật lý
về nguồn gốc vũ trụ.
Để khỏi lạc lối vào các kiến giải vật lý đã được
phát biểu, hãy trở lại điểm nhìn của chúng ta. Quay về các tấm ảnh trong hộp với
sự khảo sát các năng lưc tinh thần ở đó. Để đọc. và tiếp sát theo- Sự lưu lại hình
ảnh cần một năng lực tinh thần. Nó phân bố, xác định theo diện tích, số lượng,
chi tiết. Tức là có một năng lực tinh thần đã
ngưng kết từ quá
khứ. Nó tồn tại trong tâm thứ cở dạng tiềm năng. Rồi thì, các ký ức từ ngưng kết
sang họat hóa.
Chuyển động sẽ
giải phóng các năng lượng trong một tâm thức. Ta hình dung các tấm ảnh từ mờ đục
trở nên phát sáng. Tức là một sự cộng thong về ánh sáng. Từ bản thân nguồn chiếu,
từ các ảnh thể. Các tấm ảnh trong hộp sau khi bật ra, sẽ tạo nên mức năng lượng
mới. Chắc rằng, sẽ cao hơn mức năng lượng trước. Một hình ảnh khác, nếu xếp lại
các tấm ảnh theo trật tự mới có thể chứa đựng cái hộp cũ. Theo chiều hướng này,
từ một thùng diêm có thể chứa đựng cả lâu đài. Và một nhị hoa phản ảnh cả bầu
trời. Theo quan hệ và cấu trúc nào? Đến đây , một lần nữa nhận thức thông thường
dừng lại. Nó cần nhường chỗ cho một cái nhìn mới …
Ở một “ cá nhân” là sự mẫn tiệp, nhạy bén hơn
trong nhận thức. Nó mau chóng thâm nhập vào các vấn đề, sự việc. Từ bỏ những nếp
gấp và khối lượng tĩnh nó dễ dàng di chuyển qua các lĩnh vực khác nhau. Tâm thức
được tái tạo trở nên mềm mại, dịu dàng có thể thấu nhập vào mọi đối tượng hòan
cảnh.Một trạng thái liên tiếp cảm thọ và buông xả. Nổi lên âm hưởng của một cực
khác, những dòng sông sữa, lụa, phấn hoa và mặt trăng….
Lưu ý, tâm thức không phải là cái tự có
trong ý nghĩa tương đối. Nó được truyền thụ qua các thế hệ với những biến động,
chia cắt và lũy thừa. Cái nhìn vào tâm thức thì giải trừ các hình tướng. Ví dụ,
có một tâm thức Khổng giáo và các kinh lạc Nhân, nghĩa. Tâm thức này truyền đi
từ Khổng tử, trước đó nữa, đến Nhan hồi, Mạnh tử…Nói khác đi, các hiện tượng Mạnh
tử, Tuân tử …là biểu lộ của tâm thức đó với các sắc thái khác nhau.
Có một tâm thức Lão giáo với cái nhìn vào chỗ
diệu huyền, hy di. Từ đó truyền tiếp các thế hệ…Rồi đến lượt Chu Hy là sự gặp gỡ
của các thức tâm này với những kết hợp, biến thái, biểu lộ…
Vì không phải là một bản thể, tự tính tâm thức
cỏa thể đào luyện theo nhiều chiều hướng. Trở thành các khuôn mẫu trong giao tiếp
quần sinh. Sự bức xạ liên tục như ánh sáng và hòa tan theo ánh sáng. Tâm thức
“bình thường” là sự chồng chất các trạng thái tạp nhiễm không hay biết. Kể cả,
sau khi nhận biết nó thanh tẩy có mức độ. Thăng hoa rồi giáng hạ. Những cây pháo
bắn lên không soi tỏa các màu sắc và rơi rụng…
Điều cốt tủy vẫn là sự bất động, vô nhiễm. Tựa
như một đại dương chứa các sông suối từ mọi nguồn đổ vào. Không phải sự vỡ bờ của các dòng sông mà
là mà là sự chứa đựng tự tính.
Ngày 22, tháng
3
Kiếp người hư phù- một ý tưởng khởi nguyên
trong Kinh Thánh. Paxcan nhìn vào cái vô cùng bé và vô cùng lớn, thấu triệt sự
giới hạn của trí tuệ. Cá nhân, từ một xuất điểm không căn cội trong khi đời sống của nó liên tục chịu áp
lực từ phía tha nhân.Sự nổi lọan để trở lại thuần túy tinh khiết…Ta vừa theo dõi
đại cương một nguồn mạch của tư tưởng hiện sinh. Đó là sự truyền đi các ý tưởng
theo các phương chiều, biên lượng của nó. Tức là các sự biến động nối tiếp của
một tâm thức. Không phải ở nhiều người Paxcan, Camuy…mà là một. Nó phát lộ đến
một biên lượng, chiều kích rồi dừng lại. 100 năm, 1000 năm trôi qua, nó lại khởi
động, tiếp tục hiển thị trong những chiều kích, sắc thái , ngôn ngữ mới.Từ vàng
nâu, xanh thẫm đến đỏ rực…Ta hình dung một vườn hoa luôn luôn có ở đó. Mỗi cá
nhân cách biệt nhau về thời gian, thế hệ ghé vào đó ngửi một làn hương, xem một
đoá hồng xén tỉa đôi cành lá. Rồi ra đi…
Đối với tri kiến thông thường nó nhầm tưởng
các lữ hành là người sáng tạo.Không có nó không có đóa hồng. Ngược lại. Vườn
hoa là cố định. Nó xuất lộ, mang danh, có thời hạn là do các lữ hành.
Tâm thức tòan thể tượng trưng như một lá trúc. Ở Vương Duy là mặt khuất chiếc lá. Ở
Chu Hy có một tâm thức gắn liền với cấu trúc gân lá. Ở Bồ Tùng Linh là màu xanh
nõn và sự xao động của gió.
Các tâm thức phát sáng, ngưng kết trong vô lượng
thời gian, tiếp nối, chuyển động trong cùng mặt phẳng nhận thức.Nó không nằm
trong các mặt phẳng khác nhau. Một
ý tưởng là một
cái gân đi từ cuống ra mép lá. Các ý tưởng là là các gân nằm trên cùng chiếc lá
ở một thân cây. Xao động của chiếc lá là một thực tại tòan khối. Không phải ý tưởng.
Ghi nhận sự biến dịch này, lập tức tạo ra một khối ảo ảnh.
Có một tâm thức chứa đựng tất cả. Một cái tâm
quan sát. Đối tượng của nó biến động nhưng
nó thì bất động. Sự biến động các tâm thức là ở trong nó, không phải ở ngòai.
Ta hình dung khác là một đỉnh trầm. Các mẩu trầm bỏ vào đó cháy đỏ, tỏa hương rồi
hóa tro. Có những thời hạn ngắn ngủi trước sau của các mẩu trầm nhưng đỉnh thì
bất động.
Một hình ảnh khác như ngôi đền. Những con người
vào ra, tế tự, tâm niệm. Vô số hình ảnh biến dịch nhưng ngôi đền thì bất động.
Cái tâm quan sát ở đó. Từ khởi thủy đến hiện
tại. Uy nghi, bất động, vô thanh. Lịch sử là những giấc mơ nối tiếp giấc mơ. Kết
tụ lịch sữ của nó là những bộ lịch sữ, các bảo tàng, tài liệu. Và rốt ráo, đến
lượt nó, các bảo tàng lại là giấc mơ khác với ý đồ hồi phục những giấc mơ. Mọi
việc kết thúc khi tỉnh giấc. Câu hỏi những
người trong mơ đi dâu thực sự vô nghĩa.
…Bây giờ là hai giờ chiều. Nắng trải vàng. Một
sắc diện tươi sáng đã thẩm thấu trong vạn vật. Một cơn gió mạnh nổi lên làm những
cánh hoa giấy bay lả tả. Những cánh hoa đỏ
rực rải lác đác trên sân…Có thể nói gì về những ảnh thể? Chúng lưu trú trong mỗi
tâm thức từ “hiện đại” đến “ quá khứ”. Chúng ta đang sử dụng ngôn ngữ bình thường.
Những ảnh chung của các tâm thức là nước, môi trường từ đó con người xuất hiện.Hoặc ít
nhất, nó là cái
tâm thức lưu lại. Gien di truyền. Người mẹ
dắt con. Một đôi trẻ khác giới. Bởi là, sự trưởng thành theo giới tính là
có sau tình trạng biệt hóa của một cấu trúc đồng tính.
Vật thể ngưng kết theo chiều hướngnào đó tạo
thành thời gian trong khi tâm thể lưu trú lại. Đứa trẻ đã trở thành Eva xương
thịt. Tinh tủy, tóc da của nó còn lưu giữ những tấm ảnh Ađam. Nói cách khác, một
sự đọc cực mạnh ta nhận ra lịch sữ lòai người ở ngay một cá nhân. Tức là từ hiện
tại về quá khứ của nó. Xa đến mức độ nào? Từ sự hình thành các amip, các cấu trúc
vân cơ, gỗ và dừng lại ở vết đen nào đó?
Lịch sữ lòai người có thể chấm dứt vào thời điểm
nào đó do bạo lực, chiến tranh, ô nhiễm? Điều này có thực sự quan trọng đối với
nhận thức?
Trong khi mỗi cá thể là liên thông trực tiếp
với vũ trụ. Tức là cái đọc chuyển từ kế tiếp sang hóa hiện. Không phải lật nối
tiếp các trang giấy cùng cuốn sách mà là nhìn sự dịch chuyển trên cùng tấm bản đồ.
Cá nhân, xã hội và kế tiếp nó nảy sinh nhiều
chiều hướng trong cùng thời điểm. Một xã hội khác, cái khác theo danh nghĩa, nảy
sinh sau cách mạng. Một sự hủy diệt tòan bộ các sắc tộc, bộ lạc. Sự xuất hiện các
cá nhân tự do: ẩn sĩ, tu sĩ, kẻ lêu lổng…Vào bất kỳ thời điểm nào trong lịch sử
những hiện tượng này đồng tồn tại. Nghĩa là, có một sự liên tục siêu việt, giải
trừ xã hội trong lòng xã hội. Một trạng
thái cân bằng động. Không có bảo thủ triệt để cũng như đổi mới triệt để.
Cái đối với xã hội là thời gian thì trong tâm
thức là các mức nhận thức của nó. Hình ảnh xã hội là một tâm thức
trung gian trước khi nó thu về các ảnh thể nguyên thủy:
những mạch máu
trong đá, những ngọn lửa bùng cháy trên thân cây…và sự giải phóng ra vô lượng.
Ghi nhanh: có sự liên quan chặt chẽ vi tế giữa
ánh sáng và thân thể. Không phải các hiện tượng thị giác thông thường. Ánh sáng
ở dạng tiềm ẩn của nó. Con đường là: ánh sáng nối tiếp tinh thần, tinh thần ngưng
kết ở thức tâm. Các thức tâm lưu trú trên một thân thể nào đó. Ngược lại là: thân
thể trong khi chứa đựng các thức tâm sẽ chịu đựng tương tác với thức tâm đó. Tình
trạng vô thức vốn nằm trong vài thời điểm
của thân thể ứng với tính chất thực vật. Lúc này, thân đồng nhất với tâm. Một cái
tâm phóng khóang biểu lộ ra một cá nhân từ hành vi, cử chỉ , trang phục của nó.
Một tâm thức rộng mở, tràn đầy họat tính buộc thân phải đi lại, họat động. Nó
không thể ngồi yên. Sự tuôn chảy các ý tưởng, tức một tâm thức phong phú, tràn đầy,
bức xạ thúc đẩy ngòi bút lướt trên mặt giấy. Trong một áp lực lớn, thân không vận
hành cùng nhịp với tâm nó tạo sự gãy đổ. Những kiểu viết thảo. Sự rung chuyển
trong tòan thể. Chú ý: sự rung chuyển này không chỉ ở một thân thể. Nó lan rộng
trong không gian và thường là trước đó. Trước khi hội tụ ở một thân thể nó đã
hiện diện trước cùng môi trường. Một chiếc áo lay động trên dây phơi. Một khóm
sứ đột nhiên rung chuyển. Một cơn xóay trước
sân…Một lúc sau , người ở không gian đó vận động biểu lộ sự xóay động. Nó đến một cách tự nhiên, vô thức…Còn một biểu lộ
khác nữa, trong mơ, tức một tâm thức, ở đêm trước là hình ảnh một dòng lũ, một
tên lửa vụt phóng, một con ngựa tung bay…
Trở lại mạch nguyên thủy, thay vì sự tuôn trào
sẽ là ngọn lửa. Một sự tập trung tinh thần cao độ, trước mắt nó sẽ xuất hiện các
đốm lửa. Có khỏang cách từ đốm lửa đến quan sát. Tức là một trạng thái phát sáng.
Có phải ngọn lửa này, chứa đựng trên thân thể thức tâm đó. Không phải ngọn lửa
so sánh có tính chất tu từ. Một ngọn lửa thực. Đối với giác quan nó không khác
các ngọn lửa từ các bếp lò. Nhưng, có thể không phải đôi mắt nào cũng nhìn ra.
Vậy là, và thực là, có một tình trạng ánh sáng
chứa đựng trong thân.
Căn nguyên điều này là gì? Giải thích theo
con đường sinh học? Xuất phát từ các chu kỳ quang của sinh dục? Một hợp tử đã là
một bản sao của ánh sáng. Rồi theo phát triển sinh học, hàng tỷ tế bào sinh trưởng
sẽ là hàng tỷ bản sao ánh sáng-nó ở dạng mờ-có thể nói vậy. Một lúc nào đó,
theo con đường liên thông trực tiếp với môi trường nó sẽ phát sáng cục bộ hay tòan
phần. Sự phát triển tòan phần này đến đâu? Giới hạn trong một thân thể?
Sự liên thông với những gấp khúc hay cảm ứng
trực tiếp? Một làn hương hấp dẫn tôi đến gần. Tức là sự nhận biết, cảm thọ, ý
muốn nảy sinh và rồi kết hợp trong ngòai. Sự cảm ứng trực tiếp về ánh sáng thì
vi tế và nhanh chóng hơn thế.
Ánh sáng thường ngày không phải là ánh sáng
tuyệt đối. Nó nằm trong sự cảm thụ của các giác quan. Một ánh sáng khác mờ hơn
từ thân thể phát ra. Cái ta nhận
được là một sự
giao thoa ánh sáng. Và khi ánh sáng tự nhiên giảm đi ta có thể nhận ra ánh sáng
của thân, và chính là Tâm.
Sự đổi ngôi ở đây. Tinh thần là ánh sáng.Từ đây,các họat động tinh thần khó
nắm bắt có một bản thể xác thực có thể
nhận biết bằng các quy luật vật lý? Hoặc nó là mức tối thượng mà các tinh thần đạt
tới? Trong khi tôi viết, các ý tưởng tức là các mũi châm tinh thần bắn ra tòan
phương. Nếu ở mức độ ánh sáng ngay tức khắc, một người cách xa hàng nghìn km vẫn
nhận được.Nó tác động vào tâm thức và thân thể. Một cơn đau nhói. Một vết ruồi
son đột ngột xuất hiện?
Ta trở lại nguồn chiếu ảnh thể trên đường đi.
Một mặt cắt nào đó là một thức tâm, tấm màn hứng ảnh. Một cách tương đối, bộ não
là nguồn chiếu tấm màn là đối tượng vật chất nào đó. Tôi nhìn ra chung quanh, các
ảnh thể phát tán. Nó ngưng kết ở một ly
trà, tức một tấm màn hứng. Tôi nhắc ly trà. Một sự ngưng kết, tác động ngược và
thu hồi.
Các ảnh thể phát tán ở một môi trường không đồng
nhất. Nó tương giao với vô số thức tâm khác. Chú ý, không phải nó tương giao với
cái nó hướng đến. Môi trường này sẽ là những vật cản, độ lồi lõm, bóng mờ và ánh
sáng. Do vậy, nó giao thoa , giải mã và biến dạng. Nó gặp cái thân cận hoặc đối
nghịch. Những người yêu gặp nhau trong mơ…Nhân tiện, sự giải mã các giác mơ có
cơ sở của nó.
Trong sự tác động hai chiều, nó ảnh hưởng lại
con người, một thân thể và dẫn đến các sự kiện trong đời sống hoặc trong các trạng
thái tâm lý. Một khỏang trống
trong tâm thức
là sự hụt hẩng tâm lý của thường ngày. Sự tiếp giáp giữa giấc ngũ và tỉnh thức
là lúc tâm thức nhận rõ nó. Trước lúc tỉnh giấc tôi mơ thấy một người ngồi viết
ở thư phòng. 30 phút sau, tôi làm việc đó. Không phải sự thực hiện theo giấc mơ.
Chỉ là sự nối tiếp tự nhiên với một khỏang vắng bóng ý thức.
Ngày 24, tháng 3
Có tiếng chim sẻ kêu nhưng không nhìn thấy.
Một lúc sau nó từ đâu ở phía dưới bay lên đậu ở mép lá cau. Và ngó nghiêng. Phía
sau, bầu trời màu xám đang chuyển sáng dần. Một con bướm vàng thay vì đập cánh
lượn một đường xuống thấp. Ở đây kiểu chuyển động này thường thấy. Những con
chim bay không vỗ cánh. Chúng lướt đi. Những con bồ câu trong một đường vòng liệng
mình. Ra ngòai sân trông một con chuồn kim đậu ở bờ giậu. Một khỏang thân đen
tuyền. Đôi cánh vàng sẫm. Về phía đuôi là vệt đen mờ. Nó quay đầu liên tục. Thân thể bé bỏng của nó cũng được
cái đẹp chạm đến. Một khỏang hài hòa của màu sắc. Chúng ta đang nói đến cái gì?
Từ tinh thần đến thể xác có một khỏang cách
mà ý thức không biết được. Trạng thái đi vào giấc ngủ. Hoặc, tôi đang suy nghĩ
một cái gì đó. Một hình dáng lướt qua, một sự kiện. Một cái gì trong tôi thóat
ra, tôi không làm chủ, không thể biết được. Các ý nghĩ bị giải trừ. Một lúc sau
chúng xuất hiện trở lại. tình trạng thất thần và sự hồi phục nó. Tinh thần là cái
trong đó ý thức xuất hiện như một yếu tố phụ thuộc. Vượt qua mức độ vật thể nhưng
chưa thể tương đồng với tinh thần, trên mọi mặt.
Một cơn xóay trong vườn tôi ghi nhận được. Tôi
chỉ trông thấy và không có ý tứ gì với nó. Tôi đang mãi mê suy nghĩ về điều gì đó.
Một giờ sau, tôi không nhớ đến nó nữa và đang vẽ chẳng hạn. Cảm hứng bỗng dồn dập.
Cây cọ lướt ào ào trên mặt vãi. Tòan thân tôi căng ra. Sự hiện diện của cơn xóay
đó.
Cơn xóay, một biểu lộ tinh thần từ ngòai đã
chuyển vào trong tôi lúc nào không hay biết. Là vì, bản thể vật chất của tôi liên
thông trực tiếp với nó. Bản thể này không chỉ là đôi tay, ánh mắt mà còn là cánh
hoa trước sân, con chim đậu ở mái nhà. Nó đột ngột cất cánh do một dòng tinh thần
ở đó. Các dòng mức tinh thần này có thể xác định ước chừng bằng khỏang năng lượng.
Trong dòng đó, con chim vỗ cánh còn những cánh hoa đột nhiên lay động. Nó chưa đủ
bức ngôi nhà ra khỏi mặt đất.
Cái tôi không chỉ là thể xác một con người.
Nó còn là chỗ đứng, những đồ vật kề cận. Nói ngắn là không gian có giới hạn
theo năng lực tinh thần ở đó. Các mức năng lượng, hướng chú ý, đối tượng mà ý
thức cái tôi hướng đến. Với tôi, là những con bướm thường xuyên bay lượn quanh
vườn. Những con bướm này rất phong phú về các đường bay lượn và màu sắc, chúng chuyển dần sang đậm đà và tươi
sáng. Với người khác, có thể là những con chim xuất hiện nhiều hơn.
Các không gian này, gắn với mức năng lực
tinh thần tập trung ở một thể xác. Nó có thể giải tỏa ra với các mật độ phân bố
khác nhau. Tôi có thể nhắc một cái ghế nhưng ngược lại thì không.
Việc đọc trực chỉ vào tinh thần giải trừ các
thói quen của kinh nghiệm. Tương giao của hai cá nhân sẽ là hai hiện tượng tinh
thần, và sau đó là một. Nếu cần một liên hệ để dễ thấy hơn là các mức năng lượng
và tuân theo quy luật của nó.
Tôi nhìn một cuốn sách trên giá của người khác,
Pexsoa chẳng hạn. Sau cái nhìn đó Pexsoa sẽ cất đi hoặc tặng tôi. Một cái nhìn
tập trung là ý muốn được đọc.
Trong sự giao hòa
Pexsoa sẽ trao tặng. Với tách rời,
Pexsoa sẽ cất đi chỗ khác. Một cái nhìn lơ đễnh thì không có điều gì xảy ra.
Ta vừa đọc một hiện tượng tinh thần vừa hữu hình vừa vô hình với những chiều kích của nó.
Cuốn sách, giá, tôi, Pexsoa là những vật thể hữu hình. Cũng là những điểm dừng,
lưu trú của tinh thần.Cùng với đó có vô số dao động tinh thần đang xảy ra mà ánh
mắt không đọc được. Cái nhìn bình thường bỏ qua không gian này. Một lưu ý khác,
ánh mắt cũng là biểu lộ của tinh thần. Hướng ra ngòai hoặc vào trong. Nó không
thể đọc chính nó. Khỏanh khắc nhìn đọc là sự dừng lại, ngưng kết, mất dấu, không
thể kết hợp. Nếu tôi cứ đứng đó nhìn mãi vào cơn xóay, trong thời gian lâu cơn
xóay tự nhiên mất đi. Về phần tôi cũng không có sự thay đổi nào. Lúc bây giờ những
làn gió nhẹ hơn sẽ trỗi dậy trong khu vườn và đến chiều thì lặng hẳn.
Để đạt đến tinh thần ý thức phải tự hủy nó.
Trong sự thiền định, vắng mặt mọi ý tưởng
hay chuyển động với tốc độ cao. Trong ngôn ngữ này, ý thức bao giờ cũng chuyển động
chậm hơn so với tinh thần. Trong khỏanh khắc tôi nhìn cái gạt tàn trước mặt. Vài
giây sau, ý thức mới có những biểu hiện về nó: màu xanh, hình tròn. Chú ý rằng,
ánh mắt lúc này không phải là ánh mắt 3 giây trước đó mặc dầu nó vẫn ngưng tụ nơi
đối tượng.
Trong khi dịch chuyển liên tục qua các đối tượng
ý thức không thể tạo thành. Sau khi tôi nhìn cái gạt tàn, chậm rãi, tôi đưa mắt
ra sân. Con sẻ từ sáng lại bay ngang, cây trúc đang vươn thẳng…
Trong tốc độ chậm này, ý thức mới được tạo
thành. Tinh thần trong thời khỏang này phân tán và hạ thấp. Các đối tượng vật
thể hình thành và lưu trú. Một cái quét nhanh là sự hội tụ tinh thần cao độ.
Trong đó không có vật thể nào tạo thành.
Ở đây, tương tự ánh sáng, không thể xác định
đồng thời khối lượng và vận tốc. Để biết, ý thức phải dừng lại trong một chuyển
động tòan khối. Một khối lượng tĩnh hình thành và là cá biệt. Từ đó, nảy sinh
khách thể và chủ thể, cái quan sát và cái bị quan sát…Tóm lại, sự nảy sinh Cái
Hai. Sau sự này sinh Cái Hai này lập tức là ba…
Cái Một là Tòan thể, là Ánh sáng, Tinh thần,
Trí tuệ và cũng là Đời sống…
Âm thanh, ngôn ngữ là những cái kế tiếp sau đó.
Một ý tưởng, tức một phóng thể tinh thần nào đó có thể thực hiện trong im lặng.
Tôi suy nghĩ nhưng có thể không nói ra. Một trạng thái tinh thần trước tiên. Hoặc
biểu lộ bằng một chuỗi cười. Hoặc một lời
nói, bản nhạc. Những cái sau này không tương đồng với một trạng thái tinh thần
thuần túy. Nó có thời gian và vật thể biểu lộ. Nó tuân theo các hạn chế vật thể,
chẳng hạn sự truyền sóng âm, viôlông hoặc bộ gõ…Nó có một khỏang thời lượng.
Tuy nhiên, so sánh sự khác biệt đã thuộc về vật lý. Ta chỉ quan tâm ở khía cạnh
khác.
Sự diễn đạt ngôn ngữ là những cái về sau này.
Nó không biểu thị tương đồng những hiện
tượng đã xảy ra trước nó, hoặc đã xảy ra ngòai nó. Sự lưu trú tinh thần và những dính mắc vào ngôn ngữ là điều cần
phải vượt qua. Tôi nghe một điều khó chịu là vì tinh thần không
xuyên thấu nó.
Một hiện tượng tinh thần ngưng trệ ở đó. Sự nghe, sự phản ứng của tâm thức.
Bây giờ là đêm. Chỉ còn tiếng côn trùng râm
ran từ những khu vườn trong bóng tối. Một tâm thúc vươn đến cái tòan thể không
phải là những khuôn vàng thước ngọc.
Nó tỏa sáng và
chứa đựng cả những bóng tối. Nơi này có độ rắn kim cương và nơi kia sự run rẩy.
Từ những tảng đá nhú ra những viên ngọc và cả sự nhòe, sự biến thái chốc lát của
màu sắc. Nó biết đến những hơi thở nửa chừng và nỗi buồn của tượng đài phế tích.
Trong sự dao động của nó, nảy sinh triết luận và những dòng thơ. Cá thể, với sự
thấu triệt đọc trong nó tòan thể các nhân vật: những nhà kiến trúc, họa sĩ, thầy
thuốc, nhà giáo dục. Điều một tâm thức cá nhân chứa đựng qua thời gian là cái đang
hiện thể trong xã hội. Và xa hơn thế, cá thể phải vươn đến tòan thể trong một sự
đọc trực tiếp. Mặc dầu cái tòan thể đang ở trong nó, nhưng với phổ biến, cá thể
không hề hay biết.
Bởi vì, điều này chứa đựng một ý nghĩa tối hậu.
Những cái cây không đơm hoa trong thời gian sống của nó là một sự kiềm chế và
không hòan tất. Nó như một con người ở trong ngôi nhà mà không hề hay biết tình
trạng chủ nhân của nó. Từ đó, nảy sinh các ý niệm lãng khách, tạm trú, thực ra
là những giả niệm. Dầu rằng đạt đến các giả niệm này đã là một chặng đường của
nhận thức.
Ngày 25, tháng 3
Trong khi ngồi uống trà một con bướm đẹp lại
ghé đến.
Nó lượn ở cành hoa giấy đôi lần rồi bay xa. Một bóng hình mờ
mờ lướt ngòai của sổ. Ai vậy? Thiện tâm hãy đến cùng thiện tâm! Đôi khi, nhìn
trước mắt có khuôn mặt đẹp hiện ra đôi giây rồi biến mất. Và bóng hồng thì thường
xuyên ở bên ngòai. Những ngọn lửa vàng bập bùng ở các nơi quen thuộc. Chỗ tế tự,
trong phòng ngũ nó vút lên cao đột ngột. Thường là, trước khi viết một quầng sáng
vàng ập xuống mặt bàn. Đôi khi, nó rãi xuống từng đợt. Sáng nay, nắng sớm và dịu
dàng gợi cảm như mùa xuân. Tháng giêng với những ngày lễ hội ào ào bay qua. Tháng
hai chậm chạp và miên man. Đã thấy hoa sen trên các bình hoa. Hạt sen-liên tử tâm-là
thuốc an thần. Có phải vì trong nó kết hợp trực tiếp nước và lửa. Đầm lầy và ánh
sáng. Lá trúc dùng cho khỏi nóng ruột. Có
phải vì trạng thái hư tâm của lòng trúc. Tinh tủy, khí lực của nó tuôn ra ngòai.
Và do vậy bên trong là sự bình thản, điềm đạm. Những con gà ở đây vẫn thỉnh thỏang
ăn lá trúc. Có lẽ, với người viết có một tình trạng nóng ruột?
Ở đây có việc sử dụng nhiều hình ảnh để dẫn đến
một điều. Và từ một hình ảnh chỉ ra nhiều
điều. Nó tương đồng một cấu trúc cá thể trong tòan thể và tòan thể trong cá thể.
Phần quan sát này vẫn thường xuyên từ cái nhìn thấy sang không nhìn thấy. Điều
này là tất nhiên. Một lá trúc chứa đựng các tinh khí từ gốc rễ vận hành lên. Như
vậy, nó liên thông với ánh sáng, gió , nước, môi trường. Tức là, những ngày tháng,
mặt trời và mặt trăng. Nhưng
không phải là sự
đồng nhất của tất cả các lá trúc. Cái lá ở
nửa chừng chứa đựng
4, 5 lóng trúc bên dưới. Cái lá nõn ở đầu ngọn chứa đựng toàn bộ thân trúc, có đến
10, 12 lóng trúc. Nó bao hàm các lá trúc bên dưới…Sự bao hàm, phản ảnh tòan thể
trong tòan thể. Đây là một nhận thức thuần túy. Nó có thể nảy sinh theo những gì
trên các con đường riêng tư: lý học,
sinh học…nghệ thuật.
Các chuyên ngành là những bán kính từ tâm điểm
ra biên của đường tròn. Tâm điểm là cái đã biết. Chu
vi tương ứng những điều xác định trong
hiện tại.Nó tiếp giáp cái Bất tri, Vô định ở lân cận. Hình tròn nằm trong mặt
phẳng hiện tượng của nhận thức. Bán kính này vạch ra vật thể trong các liên hệ
sinh học của nó. Các màu sắc trên lông cánh con bồ câu là biểu hiện thể nhiễm sắc trong gien di truyền của nó. Bán
kính kia vạch ra một chuyển động cơ học. Con bồ câu bay đi. Sức nặng của nó. Lực
nâng của đôi cánh. Các giới hạn sinh thể…Một
bán kính khác của thẩm mỹ. Con bồ câu được thể hiện trên lụa, trang giấy.
Sự vạch riêng tư không quét hết diện tích hình
tròn. Một nửa hình tròn khi ta quan sát con bồ câu. Nó ở đó trước mặt. Đôi chân
son di động trên mái ngói. Ý thức trong
ta ngầm định ” bồ câu”…Khi vòng tròn thành lập, là một hình ảnh, biểu tượng.
Con bồ câu thực tế đã bay mất. Sự chuyển tiếp từ ngòai vào trong này có hai mặt. Nó hữu dụng nhưng phiến diện. Tiếp
điểm đầu tiên là khi ánh mắt phóng đến tiếp chạm con chim. Thời điểm này chưa có
sự phân biệt.
Tuy nhiên chẳng có gì tạo thành trong cái nhìn
như thế.
Nó khai mở một
tâm thái quan chiêm nhưng không hành động. Một cái thiện siêu việt lóng lánh các
màu sắc ở hoa, mây. cỏ, bụi, lữ khách và đền thờ.
Chúng ta xét một hiện tượng khác. Tất nhiên
nó không nằm ngòai tòan thể và xa lạ những gì đã quan sát trước đây. Chỉ là những
màu sắc và diển giải khác. Một con tàu đi vào bình nguyên và ở đó có một hồ
sen. Trên các toa tàu có những người quan sát. Với người ở đầu máy hồ sen, hương
thơm và sắc hoa được ghi nhận lúc 8 giờ. Người ở giữa tàu lúc 8 giờ 15 phút. Người
cuối toa tàu ngửi được làn hương lúc 8 giờ 30 phút. Ghi nhận trước tiên là, điều
tri nhận gắn với các quan sát vừa là điều kiện vừa là kết quả. Đây là một con tàu
nhận thức tạo thành bởi các khả năng tinh thần ở đó. Hình ảnh tòan thể đòan tàu
là tâm thức trong các biến dạng và phần vật thể của nó, tức là một con người.
Đối với ý thể tức quan sát ở đầu tàu, một năng
lực tinh thần mạnh nhất nó đọc ra hồ sen trước tiên. Các mức nhận thức khác
nhau, thấp hơn sẽ lần lượt đọc- nó tạo ra thời gian 15 phút, 30 phút. Nói cách
khác, thời gian là khả năng tri nhận giới hạn của nhận thức. Nó lưu chuyển.
Bằng cách nào đó, thay vì vận tốc con tàu,
người quan sát truyền hình ảnh ghi nhận cho các toa sau. Thời gian tri nhận hiện
tượng sẽ rút lại. Từ 8 giờ - 8 giờ 30 phút còn 8 giờ - 8 giờ 15 phút. Việc truyền
hình ảnh này không chỉ đơn thuần là truyền đi các tín hiệu. Nó truyền cả màu sắc,
hương thơm…Điều mà các máy vi tính có thể thực hiện. Và thời gian cô đúc lại
trong các mạng Internet.
Nói cách khác, hệ thống thời gian thực sự tương
đối trong chiều kích tâm thức. Lúc 9 giờ tôi trông thấy một cành hoa đang nở.
Không phải vì buổi sáng nó còn búp. Thực ra, tôi đã đọc nó từ đêm qua, trong giấc
ngủ.Hình ảnh này là sự ghi nhận ở đầu tàu. Hình ảnh lúc 9 giờ là
quan sát ở cuối
tàu. Còn cái hoa thì vẫn ở đó. Dường như, một tấm màn vén ra. Và ta có một tình
trạng kỳ lạ. Tất cả ở đó. Một cái hồ sen không tàn tạ, không có mùa xuân, không
có mùa thu. Những con người từ “ quá khứ” đi lại, nói năng…Cái gọi “ quá khứ” là
30 phút khi quan sát đầu tàu đi qua. Trong khi đó, với người cuối tàu đang là
hiện tại.
Cái gọi một ngày chỉ là sự triển khai, vận tốc
của một con tàu. Tôi ở 9 giờ sáng viết những dòng này-một hình ảnh. Trong khi từ
10 giờ tối qua tôi đã viết. Việc xuất lộ những dòng chữ này chính là giới hạn vận
tốc của đôi tay, việc thể hiện, bàn ghế, trang giấy…Lúc này đây, tâm thức từ
trung tâm của nó đã thiết lập với tri kiến, giác quan thông thường. Nói cách khác,
có một sự “ chập” từ 10 giờ tối qua và 9 giờ sáng nay.
Rồi ta hình dung con tàu rất dài và chuyển động
chậm. Những toa 1000 của nó không hay biết gì về một đóa sen đang nở. Thay vì sự
cô đúc, truyền đi tức khắc là sự dài ra. Nó hình thành các nhóm nhỏ, cục bộ, tách
rời, dường như chẳng còn liên hệ. Hiện tượng đóa hoa là có với 1000 toa đầu. Với
1000 toa sau nó không còn, thay vào đó là một siêu thị.
Sự thay đổi cả hai hệ thống là tư duy bối rối.
Hình ảnh tưởng tượng này là thực tế trái đất, lịch sữ…Ta có thể nghĩ gì về những
người, hình ảnh quá khứ, gọi là đã mất, nhưng thực ra vẫn còn tồn tại…
Điều này, do tư duy đã bám quá sâu vào các định
kiến, giả niệm để không thể tương thích với một cái nhìn mới, thế giới mới? Dầu
là các ý niệm-giả niệm này rất cơ bản: không gian, thời gian, sống chết, có không…
Sự phản ảnh, chồng chéo, lênh lang, nhầy nhụa
vượt tràn ngòai mọi xác định hình học, lịch sử đang diễn ra. Hành tỷ mặt trời
chuyển động, vụt tắt, đột sáng và trầm tĩnh…
Hòai Ân,
Tháng 3, năm 2004
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét