Rồi ta cũng có quyền chào mừng
những con người xa lạ.
Apôliner
1-SÁNG TẠO
Người ta có sáng tạo mới bảo vệ được mình.
Có một câu nói như thế. Trong đời sống cá nhân, sự sáng tạo vốn không lấp đầy
tòan bộ hiện hữu. Từ những khỏang trống như vậy, nảy sinh sự u ám, chán nản, bế tắc… Giải trí là một chuyện khác.Như vậy, tăng cường các họat động
sáng tạo là điều cần thiết cho một hiện thể.
Tính chất bảo vệ mình dễ gây sự hiểu lầm là tăng
cường bản ngã. Duy trì hoặc tăng cường bản ngã gắn với một hạt nhân nào đó. Nó thừa nhận hạt nhân này và tiến hành sự phân biệt,
cô lập.Sau đó là các biểu hiện quyền lực khi cần thiết. Sáng tạo thì khác hẳn.Trong
họat động này là một tương tác giữa cá nhân và những yếu tố bên ngòai nó…Họa sĩ
không thể vẽ nếu như không có vãi, mực, cảm xúc và ý tưởng….Các nhân tố này,
sau nung nấu của quá trình sáng tạo sẽ là một cộng thông, cộng hưởng. Nó tác động lên họa
sĩ từ ý thức đến vô thức.Trang giấy trắng là một mời gọi lên đường cho văn
sĩ. Bảng màu trước
mặt là một chỉ dẫn về sự hòa sắc…Cây đàn, một khi cái nhìn chạm đến là một trường
âm thanh đang chờ đợi. Nó chực việc xổ ra những nốt nhạc và tiết tấu kỳ diệu. Vấn
đề là cái nhìn phải hướng đến và chạm đến!
Như vậy, sáng tạo là sự tương tác của hiện thể và những gì quanh nó. Quá trình tương tác sẽ là sự dịch
chỗ, chuyển vị.Cái hạt nhân mà hiện thể chứa đựng sẽ đối thọai, tiếp chạm và có
thể là hòa tan trong khách thể bao quanh nó. Hiện thể sẽ là sự nhân lên, bội
sinh trong một hạt nhân mới.
Nếu như cái hạt nhân ban đầu còn lại, sẽ là ấn
chứng của một cái gì đó vốn là sâu xa và bền vững. Những gì như vậy
không thuộc về cá nhân. Nó đã thuộc về những gì khuôn vàng thước ngọc của
nhân loai mà cá nhân mang giữ. Hoặc nữa, nó là một khải thị…
Khi mà, trong ta một văn bản mờ nhạt, sáng tạo
sẽ là sự tiêu hủy nó. Sau đó thì bao giờ cá nhân vẫn nhận được một cái mới, một
cái khác. Một trang giấy trắng khác.Hoặc nữa, nó sẽ trở nên sắc nét hoặc hài hòa
và lấp lánh…Nếu như, văn bản ấy là Kinh Dịch sẽ là một khải thị. Sự sáng tạo
khi ấy biểu lộ sự triển khai, tiếp tục của tự nhiên …
Sáng tạo, ở đây hiểu theo nghĩa rộng nhất. Nó
chỉ cho tòan bộ các họat động không lặp lại. Nhạc sĩ với một ca khúc mới.Từ mỹ
thuật chuyển qua tôn giáo.Từ canh tác trên một mảnh vườn quen thuộc chuyển sang
một mảnh vườn khác.
Tòan
bộ sinh họat của tôi vốn không lấp đầy các khoảng trống như vậy. Mặc dầu tôi đã
có một thời gian
biểu tương đối
phủ kín các họat động trong ngày. Những
khỏang trống nảy sinh trong quan hệ với các cộng tác. Những thời gian chờ đợi
quá dài lâu. Ở đó tâm trí đâm ra chán nản, mõi mệt. Trong một trạng thái như vậy
sẽ là sự đổ bộ, tiếm đọat của buông thả, phóng dật và quá khứ. Một quá khứ chưa
hòan thành trọn vẹn. Nó vươn những cánh tay hút hiện thể vào tối tăm, ám ảnh…
Sám hối, tức sự giải trừ các vướng mắc từ quá khứ là cần thiết. Tuy nhiên,
nó có thể hòan thành trong hành động của hiện tại. Tức là trong sáng tạo, ta đã
thực thi việc sám hối…
Cần phải lấp kín những khỏang thời gian trống
như vậy!
Xu
hướng mô hình hóa, kiểu cách hóa là một thói quen của tâm trí. Nó biểu lộ một
cái gì đó cần phải xem xét sâu sắc.Chẳng hạn, ở đây sau khi viết được nửa trang
tôi lập tức nhìn lại. Định hướng những dòng viết của mình theo một chủ đề. Định
tìm cho một văn phong thích hợp…Nó có thể tạo ra một sản phẩm nhưng chắc chắn
không phải là cái thực tướng, cái hiện tại. Viết như trong một trạng thái mơ
ngũ là điều không dễ dàng.Và một biểu trưng hay kết quả như vậy không phải dễ
tiếp nhận đối với đa số…Tuy nhiên nó sẽ là cái thực nhất!
Tôi chợt nghiệm ra một cấu trúc của bản thân
và cũng có thể mang tính phổ quát nào đó. Một cấu trúc nhị nguyên giữa hành
động và xem xét. Trong khi hành động với một chú tâm thực sự chúng ta không xem
xét chính hành động đó. Chẳng hạn trong khi trượt băng người ta không suy nghĩ
đang trượt như thế nào hay là trượt để vì
cái gì? Sau đó,
khi xem lại những băng hình, nghệ sĩ trượt băng mới đặt ra những xem xét, câu
hỏi… Có một sự tương đồng nào giữa điều
này với tính hai mặt của ánh sáng? Câu trả lời dẫn đến các quan điểm duy tâm
hay duy vật. Tuy nhiên sự diễn bày quá là dài dòng…Ta hãy xem xét vào một lúc nào
đó… Điều quan tâm hiện giờ của tôi là một chuyện khác…
Bây giờ
đang là những ngày đầu mùa hè. Nắng trắng và có những buổi chiều mây chồng chất. Tết Đoan ngọ gần đến. Ngày này,
trong cái giai thọai đẹp của nó bao giờ cũng gợi ra những gì khắc khỏai. Những
nho sĩ thóat tục và gặp tiên. Rồi lại, lưu luyến trần thề… Một cái gì đó sâu xa
và biền biệt làm tôi xao xác. Có phải là tôi đã lâu không về lại quê nhà. Ở đó
những ngày hè bao giờ cũng làm tôi cảm xúc. Trong tiếng sấm. Trong màu hồng của
những cánh hoa sen. Trong tử kinh kết thành
những chùm hồng nhạt lã xuống sau những cơn mưa…
Một vài ngày trước đây, tình cờ tôi gặp một
cô gái trong quán cà phê. Lúc này, khỏang 7 giờ chiều. Quán chỉ có tôi và cô bé…Sau
một lúc nói chuyện, cô bé như một giọt nước làm tràn ra một cái chén đã đầy
nước…Sự kiện làm tôi trong vài ngày gần đây xem xét lại một số vấn đề…Những gì
xem xét tôi cũng từng xem xét. Tuy nhiên giờ này với một sắc thái nghiêm mật
hơn….Tựa như trên một sàn chiếu nghĩ người ta xem lại những bậc thang đã bước
và sau đó là nhìn những bậc thang kế tiếp. Cái sàn, sân thượng hay cánh cửa dẫn vào một căn phòng nào đó…
Bản thể của tôi, hiểu theo nghĩa hữu hạn của
một con người ở đâu? Có một pháp, phương thức nào để bản thế ấy biểu lộ như một trạng thái sống?
Bởi vì, sự sống, tôi tin tưởng rằng chính là sự biểu lộ. …
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét