BẦY BƯỚM VÀ ĐỘC HUYỀN
1
Trong niềm vui
của những cánh chim hoàng hôn
Đang lượn
vòng tảng mây màu xám
Nơi đống cát
đứa trẻ đùa chơi bập bẹ
Và ta đi như
thể một linh hồn.
Trước sự
bình an của những tảng đá lô ca.
Ta sẽ không
xưng danh mình đó là điều kì dị.
Ta sẽ không
nói về đạo hay vô đạo.
Như thế gian
im lặng đã lâu rồi.
Ta có thể
buồn phiền hoặc cười vào những lá môn
Đang lo sợ
không giữ được hạt sương ở lại
Nhưng vầng
trăng như một vành móng ngựa
Đã im lìm
đợi hết phút hoàng hôn
Và con đường
nhỏ trong lòng ở các ngươi.
Đang chờ đợi
ngày khai mình qua những tảng đá.
Như con suối
giữ mình ở một dòng róc rách
Người hãy
khai sinh nơi tảng đá một tâm hồn.
2
Trong sự hoan
hỷ của vầng trăng
Nơi niềm vui
đám côn trùng râm ran bóng tối
Ta nói về
những bàn chân nhẹ nhõm
Của những con
người sắp sửa bay lên.
Tiếng nói từ
đâu từ những vì sao?
Từ đám mây
giữa tầng không lơ lửng
Ta sẽ đặt
tiếng nói về màu xanh sâu thẳm
Theo những con
người sắp sửa bay lên.
Người tìm ra
điều này trong rạo rực đêm xuân
Khi thiếu nữ
vươn mình trong bóng tối
Khi những đứa
bé quây quần trên cỏ
Và khi ngươi
im lặng tiếng mình.
3
Cảm ra sự im
lặng và mảng màu đen
Họ lao đầu
vào những bức tường xanh vàng tím đỏ
Bức tường
đang là màu đen
Để phá tan im
lặng họ đã gào lên
Phút động
cỡn động kinh trầm tư kiểu dáng
Họ một mình
trên con đường xa vắng
Trên trang
sách với bao câu trò chuyện
Và dĩ nhiên
những tiếng gào dội vào vách đá
Những tiếng
gào gặp nhau trở thành thanh âm bạo loạn
Những đàn
chim bay đi
Những làn mây
bay đi
Những bông hoa
khép cánh giữa mùa
Những trái
quả không còn vị chua ngọt
Những bình
minh không còn nghe chim hót
Những mùa
xuân sương khói lấp mặt người
Những khuôn
mặt vàng vọt
Những khuôn
mặt xanh xao
Và những
khuôn mặt ra đi.
4
Không thanh
gươm lá chắn tay cầm
Chúng ta đi
vào sự hỗn mang trần trụi
Với lá chắn
làm ta vướng víu
Và thanh gươm
cọ lỡ những mầm non.
Ta không nói
sự khoan dung hay tế nhị nơi mình
Ta đang nói
về những khoảng mờ nguyên thủy
Khi Prômêtê
chưa tìm ra lửa
Khi Hypôcrát
chưa ra lời tuyên thệ
Trong ngày hôm
qua
Trong ngày hôm
nay
Như có bình
minh trong mỗi phút giây
Từ ấy những
cái trứng vỡ ra chim ưng, diều hâu,
vịt, gà, chim
sẻ
Từ ấy mầm
cỏ trồi lên mặt đất
Từ ấy những
cánh hoa xòe trong thầm lặng
Từ ấy những
câu thơ vào đêm lóe sáng
Từ ấy là
những ban mai.
Như có hoàng
hôn trong mỗi phút giây
Từ ấy những
cơn gió trỗi lên bay đi rêu rao lời cay đắng
Từ ấy những
cái hoa xanh chập chờn ruồi nhặng
Từ ấy những
lối nhỏ cuối cùng rơi vào quên lãng
Vì sự tràn
ra của những bụi cỏ xanh.
Sự tràn ra
của cỏ từ những đồng tử màu nâu
Từ những mái
tóc muối tiêu những cánh tay đen đúa
Từ những đầm
lầy có sự tranh nhau giữa sen và súng
Sự tràn ra
của cỏ từ những nhà thơ miệng rộng
Sự tràn ra
của cỏ từ những nhà văn khắc khoải
Sự tràn ra
của cỏ từ những triết gia
Như vậy là:
Trong mỗi
phút giây đong đựng một bình minh
Trong mỗi
bình minh đong đựng một bóng tối
Trong mỗi
bóng tối những bình minh và hoàng hôn trôi chảy
Ta sẽ không
kết luận.
5
Ta vẫn để im
bụi cỏ cùng những con sâu
Tuy nhiên với
đặc tính giống sâu rọ rạy
Như loài cỏ
quen điều bạo loạn
Thanh kiếm và
lá chắn cầm tay.
Không có sự
giống nhau giữa hương sen và mùi vị đầm lầy
Nhưng những
đầm lầy đã nghĩ về một đầu tư thích đáng
Kẻ múa kiếm
tất phải chết vì kiếm
Trong mỗi đầm
lầy có một pháp quan.
Ngươi xét xử
các ngươi kết tội các ngươi
Ta có thể đau
khổ hoặc không đau khổ
Như vầng trăng
không mang vành móng ngựa
Với khoảng
mờ trong dành để cho mình.
6
Im lặng cho
trắc ẩn của ta
Không có trực
ngôn và những tia bức xạ
Từ bóng tối
các ngươi mang về nhiều xét đoán
Sự vô minh?
Dối trá? Lạ người?
Ánh sáng các
ngươi quá nhỏ nhoi
Chỉ để tăng
thêm bóng tối
Như mỗi ngày
thêm một vài tội lỗi
Trên những con
đường tìm kiếm đạo sư.
Ngươi muốn
vượt qua né tránh những lọc lừa?
Sự lọc lừa
chính là ngươi! Người thứ nhất
Ngươi đã lo âu
trên con đường tìm ra sự thật
Không có mặt
ngươi!
7
Về những con
kiến vàng, bông hoa xanh, cô gái trước mặt ta
Không có ưu
tiên cho bất kỳ ai trong bọn họ
Như tiếng nói
các người nghe trong gió
Tiếng nói
này từ những tảng đá truyền ra
Sự bàng bạc
của mây như là sự bàng bạc của những cánh đồng, bờ tre, con người,
gốc rạ
Này! Các
ngươi đừng nghĩ về điều chi cao ngạo
Trong hôn
hoàng không có những lo âu.
Sự lo âu nảy
sinh khi các ngươi đã tự tách mình
Gọi tên những
con chim, những bông hoa, nhìn sang người hàng xóm
Từ ấy các
ngươi rơi vào vực thẳm
Từ ấy các
ngươi nghe nhiều điêu linh.
8
Các ngươi yêu
cầu ta phá hủy những tòa sen
Đặt những vì
sao nơi ruộng cạn
Không cần
thiết đâu các ngươi đang phá hủy
Để đêm đêm
dậy khắc khoải trong lòng.
Hãy nhìn sâu
vào bóng tối của các ngươi
Không chậm
chạp, lo âu và tìm đường né tránh
Không gồng
mình để trở thành loài sâu run rẩy
Khi nhận ra
thân nhộng nơi mình.
Hãy nhìn sâu
vào ánh sáng của các ngươi
Không đợi chờ
những ngọn đèn bình minh đứng bóng
Như vì sao ẩn
mình nơi sâu thẳm
Như những mặt
trời nở ra trên bụi cỏ
Là những bông
hoa.
9
Nay, ta nói
về sự phá hủy lớn lao
Không nhắm
vào đền đài, ngôi chùa, bao pho tượng
Như những
giác sách kia cứ nằm yên trên thư viện
Và những lá
cờ hãy mặc gió tung bay.
Sự phá hủy
từ các ngươi, tâm thể các ngươi
Nơi những bãi
đá im lìm ẩn náu
Nơi những làn
rêu đã sặc mùi hôi thối
Nơi những con
diều hâu bay đi từ mờ sáng
Theo dấu chân
người tìm đến nghĩa trang
Và dĩ nhiên
tâm thể các ngươi đang một bãi lầy
Với những cỗ
quan tài trồi lên trụt xuống
Trong cái gọi
câu ca, vần thơ, ý tưởng
Ngươi hãy
bình tâm!
Ngươi hãy
bình tâm và phá hủy các ngươi
Như sự nổ
tung những hốc đen vũ trụ
Và các ngươi
chính thành vũ trụ
Từ trái tim
ngươi.
10
Hãy nhìn vào
thân chuối của các ngươi
Đừng tự biến
thành cây liễu rủ
Đừng hợm
hĩnh như cây dương hò reo trong gió
Hoặc như
những cây tùng khoác dáng sầu tư.
Và những cây
nêu kia có dáng vẻ khôi hài
Chỉ vừa tầm
đứa trẻ con ngắm nghía
Những cây cờ
xem chừng vô vị
Có thể thay
lá cờ bằng miếng giẻ lau.
Hãy nhìn vào
các ngươi bình thản, khoan hòa
Không so sánh
mình với cây lim, cây chò, trắc gụ
Không ví von
dáng vẻ đẹp xinh của tre và trúc
Và cũng đừng
buồn phiền mơ xuống loài rêu.
Cốt lõi các
ngươi chưa có ở các ngươi
Trong khi dọn
mình các ngươi làm ra cốt lõi
Và khi chiếc
lá phướn phất trên xác hình già cỗi
Cốt lõi các
ngươi cùng hoa trái viên thành.
11
Các ngươi cần
khai mở về ta?
Điều đương
nhiên bởi các ngươi chỉ ăn sau khi nhìn qua đũa
Mà thực ra
các ngươi đã truy tìm ta nơi dấu vết
Trong phát
ngôn này qua những giá sách kia.
Trong khi tìm
ta không thể gặp ta
Các ngươi gặp
những gì các ngươi mong muốn
Sự tôn vinh
tấn phong hay hạ bệ
Một niềm tin
lý tưởng tập truyền
Khai mở về ta
đồng khai mở về ngươi
Chúng ta sẽ
gặp nhau nơi im lặng
Những vì sao
qua muôn trùng ảo ảnh
Cho thế gian
này năm tháng và tên.
Ta nói về ta
các ngươi như một cổ tích xa xưa
Tôi đã nghe
một ngày kia nơi nọ
Ta nói về ta
một điều nhìn thấy
Không có nhà
ngươi!
12
Các ngươi tìm
ta nơi bóng lá mặt hồ
Bầy phù du
hoàng hôn bay lượn
Ánh lân tinh
những con đom đóm
Lập lòe phát
sáng trong đêm.
Các ngươi tìm
ta trong ban mai
Trên những sân
thềm in lên vệt nắng
Trong vầng
trăng đêm ba mươi trôi đi im lặng
Để lại nghìn
trùng hồi quang
Các ngươi tìm
ta trong thoáng rùng mình
Khi cỗ xe tang
chảy dài trên đường phố
Các ngươi
nghĩ về người thân hôm qua, hiện tại
Và các ngươi
khóc lên.
Tất nhiên ta
trang nghiêm trong tâm tưởng các ngươi
Hãy nhìn
điều này qua những giọt nước mắt
Vòng hoa
nghĩa trang và những làn hương khói
Ta đang ở nơi
ngươi.
13
Vì sao tiếng
dế rền vang trong đêm?
Có phải các
ngươi đã lãng quên những cửa hiệu
Và theo bản
năng loài sâu rúm ró
Các ngươi gào
lên cô đơn, cô đơn…
Có phải các
ngươi dùng những viên thuốc ngủ né tránh tiếng dế kia
Có phải các
ngươi lao sâu vào mộng mị
Có phải các
ngươi chạy qua láng giềng gõ cửa
Có phải các
ngươi chong đèn trong đêm?
Các ngươi
chong đèn trong đêm bày những cuộc vui
Cùng vô số
mỹ nhân, cao lâu, tửu quán
Đêm thành sâu
thẳm
Các ngươi
không còn bình minh.
14
Vì những cây
bồ kết vẫn trổ thân gai
Ta sẽ lặng im
trên con đường các ngươi vòng vèo lẩn tránh
Tuy nhiên các
ngươi có thể chậm trễ
Không nhận ra
thủ phạm sau mình.
Ngôn ngữ bán
rẻ các ngươi giữa thế giới ngôn từ
Ký ức mua
đứng các ngươi trong vùng tâm tưởng
Các ngươi tập
trung quanh mình những con ong chưa tìm ra tổ
Chui vào đầu
óc các ngươi.
Và cái chết
tựu trung từ khắp ngả đường
Ngươi hãy
bình tâm kể cả khi xác thân thối rữa
Ngay hãy lặng
im khoan hòa không chống cự
Từ ấy các
ngươi bay lên.
15
Với chén trà
vàng ta uống một vầng trăng
Trong vô
thường của mây, khiếm khuyết của giác quan và trì độn ý tưởng
Ngươi có thể
ngạc nhiên thú vị
Hoặc đứng lên
chiêm bái lẽ vĩnh hằng.
Tiếng nói
của vầng trăng, hiện diện của vầng trăng
Ngươi đang
ngậm ta trong dòng ngôn ngữ
Ồ! Đừng kéo
về những xuyến xao kinh động
Ngươi đã làm
nát cả vầng trăng!
16
Với trầm tư
của một giọt sương đêm
Khuếch tán
trong bầu trăng lạnh lẽo
Những khoảnh
khắc mùa xuân đông kết lại
Như sự cuồng
điên cự tuyệt của con người.
Thu cánh vào
sâu tất cả những bông hoa
Khúc hòa ca
đám côn trùng ngưng lại
Những cánh
bướm không còn vẫy nên những màu sắc
Trong vô thanh
bật tiếng ú ớ của người.
17
Như một nhà
thơ đã thoát khỏi thế giới ngôn từ
Nhìn ra
câu thơ trong một ý tưởng
Nhìn ra bài
thơ vừa bằng một vật thể
Từ tồn tại
thoát lên những trạng thái.
Vây bủa cuộc
đời là những định danh
Tôi, ta, chúng
ta, những con người, con thú
Và những linh
hồn bị vây bủa trong thể hình thể xác
Như những mặt
trời tù đọng giữa chiều hôm.
18
Tỷ như các
ngươi đứng trước những tấm gương
Với mặt sau
đã tô vàng bôi đen trát trắng
Ta sẽ nói ra
một điều quan trọng
Người đứng
soi gương chính là ngươi
Người đứng
sau gương cũng chính là ngươi.
Và bây giờ
các ngươi cùng ta cọ rửa những mặt sau
Các ngươi đang
nhìn qua các ngươi sâu thẳm
Các ngươi đang
nhìn vào mông lung tăm tối
Ta đã nhìn
nhau.
Và dĩ nhiên
sau phút giây chết lặng bàng hoàng
Ngươi rón rén
đi về vòng quanh bụi cỏ
Trước những
bông hoa các ngươi đọc lời tạ tội
Nhận họ hàng
với gã bướm màu kia.
Và các ngươi
cất lên tiếng hát của mình
Dưới bóng râm
những cây gai xương rồng san hô biển cả
Các ngươi nghe
tiếng mình trong rì rào con sóng
Các ngươi nghe
tiếng mình nơi trời cao xanh nghiêm.
19
Trong mơ hồ
tên gọi những bông hoa
Những đốm
tường in xiên trên vách nắng
Cơn gió chiều
hôm nổi lên lành lạnh
Có bàn chân
ai đó vang lên.
Tâm cảm sâu xa
hiện thể mù lòa
Khi tỉnh giấc
các ngươi sẽ thấy mình đang mộng
Những người
ngủ không bao giờ tỉnh dậy
Các ngươi là
trái quả nhầm lẫn của những bông hoa
Thế giới đang
bị đông đặc
Không gian ứ
đầy thể tích
Không có
những bài ca.
20
Tất nhiên! Ta
sẽ không phá hủy ca dao
Hoặc những
bài thơ
Vì những cái
tã kia cần cho đứa trẻ
Nhưng tự nhiên
khô đi bầu sữa mẹ
Và chính là
các ngươi phải lớn lên.
Đã có tuổi
thơ trong những vành nôi
Nhưng từ mái
tóc muối tiêu các ngươi quay về lũng đoạn
Và các ngươi
biến tuổi thơ thành cái lá chắn
Trước cuộc
đời vốn dĩ hồn nhiên.
21
Hãy xem chừng
khi các ngươi xưng tụng những bông hoa
Đã có một
bãi rác hình thành đâu đó
Và dĩ nhiên
tâm hồn đang là một bãi trũng
Ngươi dối
mình khi ủ một cành hoa.
Cái đẹp các
ngươi Venus tật nguyền
Không có cành
mai trong nhà hàng xóm
Câu thơ các
ngươi đong đầy bóng tối
Trong mơ màng
những sắc tía hào quang.
Với những câu
thơ các ngươi dựng cột cờ
Với những
bài ca các ngươi tìm mình trong niên bạ
Khi suy tôn
các ngươi đang thối rữa
Chưa bao giờ
ngươi cắm một cành hoa.
22
Ta sẽ chập
màu xanh sâu thẳm hoàng hôn
Trên những
rừng dương, tàn thông, bãi cỏ
Như khi trên
tay một nhành gai xấu hổ
Ta đã chìm
mình trong miền an nhiên.
Và khi gót
giày sỏi đá vang lên
Là những
mảnh sành đã rơi vào đáy giếng
Ta lắng nghe
trong hồi âm sâu thẳm
Là những ba
đào bão tố triền miên.
Và trong hồi
quang một ngọn đèn cầy
Là mặt trời,
mặt trăng, muôn vì tinh tú
Khi tiếng
lách tách con tim khô dần lụi
Những đêm xuân
xa vọng sấm rền.
23
Trong lênh lang
ánh sáng hoàng hôn
Dòng người
trôi trong im lặng
Ta nhìn ra
những xác hình rúm ró
Trên thềm uyên
nguyên.
Và sau cùng
một con quạ chiều hôm
Từ những
tiềm kiếp bay về ta hiện tại
Dưới bóng đen
kia một vầng trăng lơ lửng
Đã nhuộm
vàng sắc biếc uyên nguyên.
24
Tìm ra các
ngươi hay đánh mất các ngươi?
Có phải ngôi
đền kia linh thiêng do người xây dựng
Và ai nhớ
những nhịp cầu ngang qua con sông rộng
Và ai còn
đếm sóng những triều lên?
Các ngươi
bằng lòng những viên cuội nhỏ nhoi
Trong khi có
những khu rừng trăm sông ngàn suối
Mà thực ra
các ngươi đã chán chê mệt mỏi
Gối đầu trên
những viên cuội nghỉ ngơi.
Trong khi soi
mình vào cuốn sử biên niên
Các ngươi đã
buồn phiền hoặc hò reo thỏa mãn
Những đứa
trẻ không lớn lên vì những cái tã
Các ngươi đã
quấn mình theo cuốn sử biên niên.
Ta không nói
nơi đây thế giới siêu hình
Và chỉ những
con mồi mới nằm trong mạng nhện
Đang là những
tật nguyền trên thân cây tầm gửi
Và những con
người ngủ giữa bùn đen.
25
Trải mình trên
những viên cuội nghỉ ngơi
Các ngươi
tuyên xưng về nơi nằm chốn nghỉ
Mà thực ra
tâm tư các ngươi đang quằn quại
Không dám kêu
lên!
Nhưng khi
những cây gai chui vào mộng mị các ngươi
Cùng lúc
người hàng xóm trương mình qua viên cuội
Trên những
mái nhà tranh đã bập bùng ngọn lửa
Từ trong ánh
mắt các ngươi.
Không có mưa
rào biến thể thân gai
Và những viên
cuội chỉ nhẵn tròn theo năm tháng
Không có thanh
kiếm nào tinh vi hơn lá chắn
Ngươi hãy đạp
lên!
26
Các ngươi lớn
lên theo phương thức tật nguyền
Như mảnh sành
tạc qua tay đứa trẻ
Trong khi
những cái chuông chỉ tung lên cát bụi
Và có thể
chùi qua!
Những cái chuông
trong sự trọng vọng của các ngươi
Cũng là
những bàn cờ dọc ngang nứt nẻ
Tự biến mình
thành những con sĩ và tốt
Các ngươi đi
tìm nhà vua.
Các ngươi
tuyên xưng ý nghĩa những trò chơi
Có phải vì
các ngươi đã đánh mùi hư hoại
Có phải các
ngươi đã nhìn ra thân rối
Có phải các
ngươi cần đến một tầm dây?
27
Ta đang nối
cánh bướm màu vào những cánh hoa kia
Như đang kết
thân người nơi bụi cỏ
Bằng kích
thước rong rêu trong tháng ngày mây gió
Ngươi có thể
bay lên!
Ta không nói
về chiếc lá vàng hay chiếc lá xanh
Vì chính ta
đã là những tàn cây rậm rạp
Vì chính ta
những dòng sông triền miên ca hát
Dòng chảy
này mang muối đại dương.
Nhưng các
ngươi cầm tù mình trong đôi mắt đôi môi
Những cảm
xúc không xa hơn vật thể
Và ý tưởng
không hơn một trì độn
Và tháng năm kho bãi lọc lừa.
Ta đang ở chỗ
ngươi. Ngươi đang ở chỗ ta
Trên những con
chữ bện dòng khai thị
Và khi ngươi
đã cười lên nhẹ nhõm
Có thể là ta
có thể là ngươi.
28
Trên bãi biển
vàng trầm lặng các người đi
Nhặt những
con sò, vỏ ngao, mẩu hến
Các ngươi hân
hoan cùng thể hình kỳ dị
Các ngươi đi
về đồi bãi san hô.
Trên bãi biển
vàng trầm lặng các người đi
Trông con sóng
bạc đầu buồn thương than thở
Và khi nhìn
những tảng đá bị bào mòn xiêu vẹo
Các ngươi
lãng quên những bờ bãi
Các ngươi băng
mình ra đại dương.
Trên bãi biển
vàng trầm lặng các ngươi đi
Nhặt dấu
những bàn chân từ trong tiền kiếp
Những giọt
máu khô từ sông ngòi nước mắt
Và khi gió
đã xoáy tròn lên lốc
Các ngươi nằm
dưới những bàn chân.
Trên bãi biển
vàng trầm lặng các người đi
Trong ánh
hoàng hôn những thành quách lâu đài phố thị
Trong ánh
bình minh những giáo đường đền đài hang động
Rì rầm tiếng
sóng đại dương.
29
Sau khi tan
vào sắc nắng màu hoa
Ta có thể
nghỉ ngơi trên một viên cuội
Vì cây gậy
trong tay người hàng xóm
Với những
cuồng điên có thể xỉa qua người.
Vì những bài
ca cần phải cất lên
Như tiếng chim
gọi sang mùa êm ái
Chỉ cho lúa
trổ bông đã phiền lòng cỏ dại
Ngươi hãy
lượn bay theo tiếng gọi của mình.
Như độc huyền
gửi gió những hòa âm
Tiếng lòng
kia có dây đàn trú ngụ
Không có lời
ru cho người say bạo loạn
Viên cuội này
ta sẽ gối mình lên.
30
Trong tiếng
độc huyền bầy bướm bay lên
Đập cánh vào
đền đài mặt người tế tự
Những trường
thành và nghĩa trang chập chùng bia mộ
Những sợi rêu
âm ỉ cháy ngàn năm
Những nỗi
buồn chạm mặt đá linh thiêng
Những đầm
lầy về đêm nức nở
Và những thai
nhi chui vào lòng đất
Từ ấy vẽ nên
màu sắc tâm linh.
31
Sau khi nói
nhiều vẻ đẹp các loài hoa
Những người
đàn bà trong thì con gái
Chúng ta nâng
trên tay một viên cuội nhỏ
Như chiếc
thuyền đã cập bến bờ xa.
Có móng vuốt
trổ ra từ những đóa hồng
Trong khi vầng
trăng một bông hoa thượng thặng
Có những làn
hương tầng không lênh láng
Có những hôn
hoàng sông chảy một dòng sen.
Và ta nhìn ra
vẻ đẹp sau cùng
Không có tên
hoa làm những miền đố kỵ
Đã nằm trong
viên cuội tròn nhẵn nhụi
Ngậm nơi mình
vô kể các loài hoa.
Và ta nhìn ra
vẻ đẹp sau cùng
Trong ngọn
đèn cầy về đêm trầm lặng
Trong tiếng
độc huyền trổ ra ngàn cánh bướm
Chập chờn bên
những thai nhi.
32
Khi người điên
nô giỡn vầng trăng
Là lúc nhà
thơ tìm ra ngôn ngữ
Những tiếng
hát cất lên từ tăm tối
Những đàn
chim rời tổ bay đi
Những áng mây
phiêu bạt trở về
Vờn quanh mặt
trời xanh vàng tím đỏ.
Khi người điên
nô giỡn vầng trăng
Những trang
sử vàng cất lời ru ngủ
Những con đom
đóm bò ra từ thân gỗ mục
Vẽ những
đường cong lệch lạc không trung
Và đứa trẻ
thơ tung những mảnh sành
Qua mặt những
ao hồ hò reo hoan hỉ.
Khi người điên
nô giỡn vầng trăng
Có rất nhiều
hào quang chui vào tay áo
Tiếng dế rền
vang trầm thống
Vì những bụi
cỏ bay lên.
Những con
thuyền xa khơi vắng bóng tay chèo
Ôm lấy biển
xanh ngủ bên nghìn con sóng
Và những bộ
hành dong ruổi
Nơi cỏ mềm
sương đẫm gối mình lên.
Chúng ta lặng
im không sám hối không nguyện cầu
Chờ những
vầng trăng trên đường phiêu bạt
Và những vỏ
sò sẽ nhuộm màu xanh ngát
Trên bãi biển
vàng người sẽ có những bài ca.
33
Tiếng hát
cất lên từ những vầng trăng, bông hoa, những lá cỏ khô
Nối liền làn
hương và thân sâu rọ rạy.
Rồi ngày kia
những vết thương chín mọng
Ngươi sẽ ngậm
mình như con suối ngậm làm rêu.
Sự tái sinh
của ta qua những lớp ngôn từ
Không nhắm
vào trò tuyên xưng hay đấu khẩu
Ta cũng sẽ
không đưa người ra vành móng ngựa
Chỉ như người
đang nói với người thôi.
Và khi tiếng
hát cất lên ta đã trở về
Một bông hoa,
vầng trăng, một lối nhỏ
Chiếm giữ
bài ca ngang tầm trọng tội
Ngươi hãy cất
lời dầu chỉ mình nghe.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét