NHỮNG
NGÓN MÙA XUÂN
1
Và nỗi buồn mùa xuân trang
nghiêm
Trên con đường vắng người đi
lại
Buổi chiều kết giọt
Những bình minh đến trước
ngàn năm
Chung quanh tôi người sắp sửa
thành tượng đài
Ma hô mét đi về phía núi
Được cứu vớt bởi ngày Phục
sinh
Còn nỗi buồn vấn vương mắt
Chúa
Chỉ để làm thơ
Chỉ để niềm tin
Nên Nit sơ nổi khùng
Kẻ tiện dân và Ô lim pơ là
khác biệt
Không có điều tâm huyết
Trong những con họa mi
Chúng cứ véo von không chút
ngập ngừng
Những con công thật là ô uế
Tỉa lông trên dòng thánh thể
Những con khỉ chỉ là con khỉ
Trong khu rừng Đốt tôi ép xki
Nên mùa xuân trang nghiêm
Đứng bên người tế tự
Nên mùa xuân thắp hoa cùng
nhang khói
Trên những thiếu nữ vàng võ
Trên những gã trai ngây ngô
Cho những khát thèm
Được thỏa mãn như họ mong
thỏa mãn
Tôi chợt thấy mùa xuân rộng
lượng
Và thời gian như thể linh
nghiêm
Trên những bộ râu nhuốm bạc
Nơi những nụ cười héo hắt
Cùng những nghĩa trang
Và những câu thơ không còn
người đọc
Dành để thời gian, thời gian…
2
Trong hơi thở ao hồ, đồng
ruộng, những đồi nương
Người đàn bà và những nhành
cây khô héo
Bông hoa và những con chuồn
chuồn kim bay lượn
Chồi non xanh trái quả muôn màu…
Một ngày kia ngờ vực quá tên
tôi?
Khi những hình hài trở nên
trong suốt
Chỉ có tâm hồn quanh năm vẩn
đục
Lảm nhảm vô cùng là những
nhà thơ
Dối trá sau cùng là những
nghĩa trang
Cây nến và áo chùng
đen là một
Mặt trời chỉ để gây bao điều
nhầm lẫn
Sao Hôm như hy vọng sau cùng.
Nhưng khi ánh sao rơi vào cốc
cà phê
Tôi thấy mình còn đang cầu
nguyện
Cho cát bụi được làm ánh
sáng
Cho tôi làm con chuồn chuồn kim
Tôi mọc cánh rồi sao? Mọc
cánh rồi sao?
Tôi đánh mất tên mình trong
niềm hoan hỉ
Tôi đánh mất tuổi mình như
điều kinh dị
Có lẽ nào tôi bạn những vì
sao?
Chào những nấm mồ là những
bông hoa
Khi những con người cầm
trong thể xác
Hỡi những linh hồn đang trong
giãy giụa
Ngươi có thể bình yên!
Ngươi có thể bay lên theo cách
chuồn chuồn
Ngươi có thể như cánh chim
nhịp nhàng vẫy lượn
Ngươi có thể như vì sao nhẹ
nhõm
Đâu đợi kẻ ngắm mình lướt
giữa trời xa
Trong hơi thở ao hồ, đồng
ruộng, những đồi nương
Ta ngỏ lời cầu hôn người em
trong suốt
Và những thoáng em thay nghìn
bộ mặt
Ta đã bay lên trong cánh chuồn
chuồn.
3
Sáu nốt trăm lời áp sáo lên
môi
Ta nâng ở tay mình tóc mây
thiếu nữ
Ta nâng ở tay mình ống xương
thiếu phụ
Hòa điệu vô cùng bầu vú tu
oa…
Khi nơi tóc mây kết đóa hoa
hồng
Những con bướm vàng điên cuồng
đập cánh
Rồi cánh rơi hoa kia hình
nhộng
Lặng lẽ xuống hàng người
xuống tóc bôi vôi
Khi chui qua ống xương một đứa
trẻ thơ
Phút chốc hóa thành lão già
tóc bạc
Hòa điệu những người điên
quanh năm ca hát
Đầu lâu, đầu lâu, đầu lâu…
Nhưng hòa điệu vô cùng bầu vú
tu oa
Những bình vôi trở thành nốt
nhạc
Những đầu lâu chập chờn ca
hát
Với bình minh, đứng bóng,
chiều tà
Như năm xưa trầm lặng đáy đại
dương
Theo vầng trăng hạt muối tan
thành bọt sóng
Như năm nay lưng trời xanh thẳm
Lung linh giọt sương
Ta thổi khúc điêu linh thổi
khúc phượng cầu
Cho những Trác Văn đứng bên yên
ngựa
Và những nhà thơ chưa quen
sóng gió
Hãy lên đường dong ruổi tận miền xa
Chưa đến miền xa khoan vội trở
về
Với những câu thơ còn như giấy
trắng
Dẫu lửa cháy trên bình nguyên
thảo mãng
Anh hãy yên lòng có tiếng tu
oa
Áp sáo lên môi sáu nốt trăm
lời
Ta thấy tay mình đang nơi sương
khói
Âm thanh thì thào gần xa trong
gió
Chập tiếng vô cùng bầu vú tu
oa…
4
Nắp bình kia ủ với mùi men
Tôi đến cùng mùa xuân trong câu
thơ vụng dại
Đồi cẩm thạch tôi không là
nhà điêu khắc
Câu chữ này vừa chạm với
lòng tôi
Như tiếng câu gù không rê giáng
đô thăng
Nó cứ đều đều. Sao mầy kêu
dữ thế
Và tôi để câu thơ tuôn ra từ
lòng đất
Là hồ xanh vũng nước sông
Hằng
Chào người anh em Oanhuytman
Qua chặng đường xa ta dung dăng
dung dẻ
Tôi có để câu thơ hiện ra theo
phiếm chữ
Nhưng hồn kia nơi là cỏ về
khuya
Chào Tago chút tình tứ thánh
kinh
Tôi có trêu nàng thơ câu Viên
giác
Nhưng trang thơ máu tôi nhỏ
giọt
Là hồ xanh vũng nước sông
Hằng
Và mẹ ơi chim vịt gọi sau nhà
Con ra đứng giữa thềm nghiêng
như khối đá
Có điều gì không chim vịt kêu
trưa lạ
Mẹ thương con đừng ra tựa cửa
Cho những anh em nguyên vẹn mùa
xuân.
Tôi đã bên em qua những gập
ghềnh
Bụi cỏ kia nằm thương tôi lưu
lạc
Cơn cớ buồn vui chừng như héo
hắt
Nửa đêm về thêm vắng bãi lòng
thôi.
Tôi đến với mùa xuân! Tôi đến
với mùa xuân
Người mở cửa đón tôi vào
người nhé
Dẫu tháng năm có điên cuồng
bão tố
Tôi vẫn nhẹ nhàng nâng tấm
khăn voan.
5
Và bây giờ buổi sáng hôm sau
Tôi đã ngủ trong đêm buồn lo
dằn vặt
Tôi sẽ để từng phút giây
khoảnh khắc
Không nắm tay em.
Nhưng em ơi có phải lúc khỏa
thân
Em khỏa mình rút trâm trong im
lặng
Và khi tôi nhìn em đã một tòa
tồn tại
Như mẹ bình yên sau sự sinh
thành
Và bây giờ buổi sáng hôm sau
Trong vườn hoang với các cuốc cùn tôi làm cỏ
Chung quanh tôi con bọ xít vàng
nâu con chuồn chuồn cánh mỏng tang
Những cánh kiến cánh cam rì
rào bay lượn
Mùa xuân như gã tiêm kích
khổng lồ
Mùa xuân như một chiếc phi cơ
Và sỏi đá dưới chân rập rờn
sóng dậy
Tôi đang bập bênh bập bênh
Và bạn ơi ta một lũ giáo
điều
Dối trá bày trò đau đẻ
Để trở thành rong rêu
Tức thì tôi cùng Oanhuytman
Như hai kẻ lang vườn truyền
nhau kinh nghiệm
Hà thủ ô, cỏ tóc tiên, rau
dền, rau đắng
Trái tim trong những trái tim
Và bạn đời ơi cất bước ra đi
Ta sẽ gặp mùa xuân những nẻo
đường lang bạt
Ta sẽ gặp mùa xuân một chồi mua đang hát
Ta sẽ gặp mùa xuân trong mắt
những lão già
Ta sẽ gặp mùa xuân phía buồn
đau lòng mẹ
Ta sẽ gặp mùa xuân ta sẽ gặp
ta
Và em ơi những lúc vui tôi có thể lắm lời
Trong một căn truyền phương đông
kín đáo
Trong một căn truyền phương đông
ngạo mạn
Trong một căn truyền phương đông
kiêu sa
Em hãy cùng tôi hoan hỉ buổi
mai này
Tôi đã quên tôi trở thành dung
dị
Tôi đã quên tôi thành thân thành thân.
Tức thì tôi một hoa sứ đỏ
tươi
Chập chờn ngọn lửa
Tức thì tôi một con chim vịt
Cất lời ra gió
Tức thì tôi một bình hoa vạn
thọ
Cái độc bình cổ kính là
những cành mai
Tức thì tôi một vị thiền sư
Bị mùa xuân thiền thành ngọn
khói
Sương hoàng hôn kết tinh giọt
giọt
Những con dế mèn lấp ló bờ
hang
Chờ đêm gáy thành tiếng thét
Tức thì tôi trên Giê ru xa lem
Tức thì tôi trên sông Hằng cát
trắng
Tức thì tôi trên ngựa hồng
dong ruổi
Qua những cầu vồng tươi tốt
Qua những ráng mây ngũ sắc
hoàng hôn
Tôi chui vào mắt biếc tình
nhân
Không nói ra lời chỉ nhìn thôi
tình tứ
Tôi tung ra hạt giống tự trời
cao
Cỏ ba lá lúa thần nông chập
chờn nhảy múa
Nắng và mưa cùng nhau hòa
điệu
Như là mùa xuân, mùa xuân…
6
Ra đi từ sông Hằng cùng hai
nhánh Lại giang
Tôi có vòng vèo đôi bờ xanh
Dương tử
Qua sông Ranh với bao điều tư
lự
Như mơ màng hình bóng Vôn ga.
Với cái độc huyền ngày tháng
tôi ca
Tấu ở trời mây hòa âm bộ gõ
Đợi ngày xuân nương mình theo
gió
Hú lũng sâu, hát đồng xanh,
khua động những đỉnh đồi.
Đất mới chưa dừng quê cũ xa ơi
Mây trắng chiếu nay về bao xe
nước
Cho tôi nhủ lên hai đồng xuôi
ngược
Ống tre lòng vẫn rót cạn
mình tôi.
Đã rối lòng tôi một cuộn chỉ
màu
Cứ yên tâm với đầu này đầu
kia người nắm
Như mùa xuân không bao giờ đi
thẳng
Nó cứ rề rà nhẹ gót mà
chơi.
Đã rối lòng tôi một cuộn chỉ
màu
Trong lúc bày trò xe tơ kết
tóc
Chim uyên ơi đừng lo điều khó nhọc
Chim hãy thay tôi, thay tôi.
Uyên hãy thay tôi rồi uyên sẽ
gặp ương
Vì mùa xuân không quen điều
tình phụ
Vì mùa xuân đã mây trời trắng
xóa
Trong những chuyện này tội
lỗi gì đâu.
Vô tội người ơi! Vô tội người
ơi
Khi những câu thơ tính toan
điều càn bậy
Vì mùa xuân về ngang đến ngõ
Mà trăm năm đã nhuộm chín đời
tôi.
Đã rối lòng ta những cuộn
chỉ màu
Chợt thấy con sông xuôi về
biển rộng
Và ngước mắt trời hoa thăm
thẳm
Đã nhẹ nhàng từng cánh rơi
rơi.
Đã rối lòng ta những cuộn
chỉ màu
Chợt thấy lá cờ vì sao tung
tóe
Và bãi cỏ rập rờn sóng dậy
Đuổi bắt mù khơi, mù khơi…
Đã thấy lòng ta những cuộn
chỉ màu
Chợt thấy nắng mai phớt hồng
vũ trụ
Trong khoảnh sân này ta là
Thượng đế
Mà mùa xuân vô tận những trò
chơi.
Lỡ một mai hết giấy đề thơ
Người yên tâm ta chàm lên
mặt đá
Đá biến thiên biến hình trăm
điều lạ
Điều lạ vô cùng một trái tim
tôi.
Ra đi từ sông Hằng qua hai
nhánh Lại giang
Ta chảy ngược về đồi cao Đam
San, Xing Nhã
Nhảy lò cò trên đường đi xin
lửa
Ta đang là một con ruồi trâu.
Nhưng khi mùa xuân động cỡn
Thị Mầu
Cháy cả mình ta đang là ngọn
lửa
Ai buộc tội ta oan như Thị
Kính
Chỉ là xuân nói với người
thôi.
Nhưng khi hồ xuân rún rẩy làn
hương
Từ những đầm lầy độc huyền
vi vút
Ta đón em về cô nương tình dục
Ta thấy em là một đóa hoa
khôi.
Người con gái mẹ mong cho họ
đứng hai hàng
Thương quá duyên con dây cà dây
muống
Nhưng mẹ ơi em con vạn trượng
Con đa tình sự thể đành lâu.
Và ta nhìn em nhựa sống những
cây đời
Đang trào dâng Mê kông, Hằng
hà, Dương tử
Như ta nhìn ra bao dòng thơ tươi
rói
Đổ rào rào như thác gội đời
tôi.
7
Cây thơ tôi một gốc trăm cành
Như mùa xuân bày bao trò xảo
quyệt
Nét tiết chế vờn qua điều tâm
huyết
Cây giữ mình ở cả một cành
khô.
Nơi gốc rễ xù xì tôi trổ một
vài hoa
Chiếc lá vàng bên búp non
khoan rụng
Trong gió xuân tôi reo mình với
nắng
Để lặng im giữa bóng tối đêm
về.
Nô giỡn quanh mình là những
pho ton
Những đường phố hoa viên mái
nhà xiêu vẹo
Tiếng hát sau cùng đồng âm
ánh sáng
Tôi sẽ lặng im giữa bóng tối
đêm về.
Bạn đời ơi lửa tự những cành
mai
Lửa sẽ dập hoa? Hoa mồi cao
ngọn lửa
Và chúng ta với bảng màu thợ
vẽ
Hòa sắc chưa xong xuân đã qua
rồi.
Có bao mùa xuân chết ở trong
tôi
Ồ, những băn khoăn tìm tòi.
lựa chọn
Để ngày kia gào lên viên mãn
Tháng năm này đâu chỉ có mình
tôi
Tháng năm này chỉ có mình tôi
Ồ, không phải thằng điên, trò
chơi chữ
Ta đang thắp tay mình vô tư lự
Cho những ngôi sao cháy lên,
cháy lên…
Người đến thăm tôi tôi đến thăm
người
Với cánh hoa trên tay anh là
tinh khiết
Dẫu tháng năm có dòng dòng
lông vịt
Tôi đến người giây phút này
thôi.
Và cây thơ ơi hãy cứ đổ nhào
Khi gặp với ngày xuân phút
giây huyền nhiệm
Trên cỏ mướt rập rờn con sóng
Mùa xuân, Mùa xuân…
8
Và nẻo đường đợi dấu chân
xuân
Đã vội vàng đơm những cánh
hoa thầm lặng
Nơi cây mua cành gai trinh nữ
Các em đang là mùa xuân.
Không theo kịp mùa xuân!
Không theo kịp mùa xuân!
Những tình yêu bất lực và cây
cô đơn
Không lên án các anh ta buồn
lòng thông cảm.
Ta yêu người hạt giống uyên
nguyên
Như câu thơ bề trong sỏi đá
Người vì ta đừng trồng cây gai
nhọn
Và cũng đừng lấy nón ủ mình
voi.
Như cây hoa không ở mình hoa
Với những làn hương tìm ra tên
tuổi
Và những nhà thơ bên nhà hàng
xóm
Người hàng xóm trong anh hoa ở
ven rào.
Và giữa ngày xuân tươi sáng
trang nghiêm
Ta vung gươm quay tròn bốn
hướng
Cho hoa nở trên thân gai nhọn
Kịp với mùa xuân!
9
Sông Hằng qua hai nhánh Lại
giang
Ta thả lá bồ đề xuôi ra biển
rộng
Khi những đảo xa vang trầm
thống
Trôi nhanh! Trôi nhanh!
Và ta chọn mùa xuân như Thượng
đế sau cùng
Không phải bao bông hoa người
đang nắm giữ
Là những cặp tình nhân quây
quần với cỏ
Nhẹ nhàng cởi áo mùa xuân.
Người đang chảy qua tôi có
thấy bến bờ
Trên những cù lao tôi xin úp
mặt
Nơi đáy kia người bình yên ca
hát
Như đã từng tôi hát để người
nghe.
Người đang chảy qua ta ngược
với dòng người
Ồ! Chỗ đầu nguồn ta đã nhìn
con suối
Băng mình nhập với dòng xuân.
Người đang chảy qua ta sóng
nước kinh hoàng
Ồ! Có khi mùa xuân là cơn lũ
Có khi cơn lũ là mùa xuân!
Người đang chảy qua ta sóng
nước dềnh dàng
Người đang nơi biển rộng
Bắt đầu mùa xuân!
10
Lúc bây giờ tôi đang khom mình
đỉnh lễ
Trước cây bồ đề tươi tốt
Nơi Đức Phật
Xin được đề thơ
Tức thì lá rơi trận trận
Tức thì lá bay tám hướng
Mùa xuân, Mùa xuân, Mùa xuân…
Tháng Chạp,1994
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét