Thứ Bảy, 20 tháng 2, 2016

NHỮNG ÁNH SAO BĂNG GIỮA BAN NGÀY- THO

NHỮNG ÁNH SAO BĂNG GIỮA BAN NGÀY

Đến giờ rồi khoác áo ra đi
Trong tiếng thì thầm ngày xưa ngày xửa…

Đến giờ rồi đêm ấy ở ngoại ô
Đến giờ rồi ngày kia giữa phố
Đến giờ rồi tiếng gà trăng lênh láng
Đến giờ rồi thu tím những chồi mua

Đến giờ rồi khép lại cánh mi ngoan
Đến giờ rồi tỉnh dậy thôi công chúa
Đến giờ rồi ngựa hồng đưa bước nhẹ
Đến giờ rồi chèo gác tiếng đò đưa

Đến giờ rồi vào lúc ánh trăng sang
Đến giờ rồi đêm trườn mình kỹ nữ
Đến giờ rồi chuông chiều đỉnh lễ
Đến giờ rồi chuông vọng tiếng Hàn san

Đến giờ rồi tượng đá bồng con
Đến giờ rồi đêm quỳnh hương sinh hạ
Đến giờ rồi theo đường sao vội vã
Đến giờ rồi chiếc lá bay lên

Đến giờ rồi khoác áo ra đi
Trong tiếng thì thầm ngày xưa ngày xửa

Khoác áo ra đi lãng đãng mây trời
Khoác áo ra đi chập chờn cánh bướm
Khoác áo ra đi dòng sông xuôi ngược
Khoác áo ra đi đồi cao Miêu cương

Khoác áo ra đi vén dải rèm xanh
Khoác áo ra đi yếm đào con gái
Và tấm khăn voan nâng lên thật nhẹ
Chúng con là Anna-Ivan…

Khoác áo  ra đi một cọng rơm vàng
Đồng đã gặt về chim ơi lượm hạt
Khoác áo ra đi tháng giêng bát ngát
Tay cầm trong tay nàng ơi mùa xuân!

Khoác áo ra đi một chén trà khuya
Khoác áo ra đi một bình lặng lẽ
Khoác áo ra đi sương trong một tiếng
Sông dài cô miên sông dài cô miên

Khoác áo ra đi bình bát cầm tay
Với nếp vải vàng lên màu gió bụi
Khoác áo ra đi với thì con gái
Đầy ra xiêm y tràn lên rèm mi

Khoác áo ra đi mỏm đá lòng khe
Khoác áo ra đi đỉnh đồi gió hú
Khoác áo ra đi rừng cây nức nở
Còn đứng nghiêm mình cho một nhành lan

Khoác áo ra đi chốn ấy địa đàng
Khoác áo ra đi chốn ấy địa ngục
Khoác áo ra đi một giọt nắng hồng
Khoác áo ra đi mùa mưa tầm tã

Khoác áo ra đi này những đấu trường
Nhan nhác màu cờ mà tươi giọt máu
Trong tiếng phèng la trong tiếng ca xang
Trong tiếng câu gù vầng trăng lênh lang

Khoác áo ra đi một em Ly tao
Khoác áo ra đi một nàng Bê a
Khoác áo ra đi một cô Thúy Kiều
Khoác áo ra đi một bọn xanh xao

Khoác áo ra đi khoác áo ra đi
Khoác áo ra đi trời cao đất rộng
Khoác áo ra đi tháng năm lồng lộng
Một mình tôi đi một mình ta đi

Khoác áo ra đi Amen! Amen!
Khoác áo ra đi A Di Đà Phật!
Trên vai thánh giá trên vai tòa sen
Uyển chuyển thân mềm như một kỹ nữ

Như đến giờ rồi khoác áo ra đi…

























1

Tôi ngả bóng râm về những bụi cỏ xanh
Tiếng lá rụng đã nằm yên với đất
Những hang sâu còn nghe tiếng dế sót
Không nhớ gai mình trinh nữ nở vài bông.

2

Ra đi từ khu vườn xanh lặng ban trưa
Nơi bãi cát lòng sông mơ màng bóng xế
Ta đã gửi lên trời kia bao điều khát vọng
Để bước về mưa nhịp tiếng thoi đưa

Ta sẽ để con tim lên tiếng nói sau cùng
Như mang ánh trăng rằm về vườn hoang xa ngái
Thì dưới cơn mưa bao nhiêu cỏ dại
Trỗi mình lên như chưa có bao giờ.

3

Rồi đôi khi thế tục rầm rì
Thi sĩ ơi còn loanh quanh xứ lạ
Ta ngôi sao trời xanh chốn cũ
Rụng giữa trần gian không tiếng ngỏ lời chào

Những cuộc đời canh bạc Macao
Nước bích nước chuồn quân bốn quân năm giăng hàng đen tiên phong nô lệ
Nước cơ nước rô quân ách quân già lên ngôi đỏ hãnh tiến
Ta bề bộn loay hoay trong ánh sáng riêng mình

Trải mình ra không thấy bình minh
Ta thu mình nhận ròng ròng bóng tối
Nếu ánh sáng đã gieo mầm tội lỗi
Ta về đi! Quê xứ con người…

4

Những ánh sao băng giữa ban ngày
Tôi có thấy đâu sao lòng trĩu nặng
Sao đã cháy qua bao miền giá lạnh
Tự sưởi mình để mất cả đường bay

Có phải sao đến với con người
Những đường bay giữa thinh không đã làm sao mòn mỏi
Tô-ky-ô, Oa-sinh-tơn, Max-cơ-va cùng đi về La Mã
Như trái đất này cũng một vì sao
Đường đến con người là một đường rơi
Đường đến cùng nhau là đường đuổi bắt
Sao vội vàng dừng giữa cuộc chơi?

Không lấy bóng đêm làm bạn đồng hành
Sao đã ra đi thơ ngây tin tưởng
Những đôi mắt chỉ nhìn trong bóng tối
Ở giữa ngày làm nhát chém sao rơi!


5

Những bãi bờ và những nhà ga…
Tôi đến cùng anh một hành trình giông bão
Tôi không nói người nghe miền xa huyền thoại
Những lâu đài ngủ giữa rừng sâu.

Thế kỷ đã lên tầng áp phích, pa nô
Như những vết son đè trên môi thiếu phụ
Và những kẻ chào hàng Ky tô, Khổng  tử
Đã trang bị cho mình lý thuyết những vần thơ

Nhà chơi đồ cổ kẻ dự báo tương lai
Đã gặp mặt giàn karaoke góc phố
Mặt trời mỗi ngày xanh thêm chút nữa
Bị trích khỏi đường quay dưới lớp ngôn từ

Tôi đến cùng anh! Tôi đến cùng anh!
Sầm sập tiếng con tàu giương cờ lên có gió
Mở lòng ra cho tràn về giông bão
Cuốn người đi gặp gỡ mặt trời.


6

Đáng kể gì cơn bão đang đến đang đi
Cơn gió thổi qua lòng tôi hân hoan đón nhận
Và từ bệ nàng thơ kiêu hãnh
Tôi tung cầu nhắm xuống đời tôi.


7

Tháng Tám những câu chuyện ngày xưa đi vắng
Vườn bông hoa nằm dưới bóng cỏ đè
Chỉ suýt nữa nụ hoa bật khóc
Có bao ngày tôi đi vắng đời tôi.

Tôi nói lời tôi hay lời đã lạc loài
Chén cay đắng này tôi đã cạn phần ba phần bảy?
Tôi nắm tay người sao người xa xôi vậy?
Người ở nơi nào? Bến nước, một cành cây?

8

Người anh em! Người anh em sao cất bước ra đi
Tôi đã nghiêng vai cho người thôi sám hối
Vắng bóng tôi người còn ai đã gọi?
Nơi những dòng sông bên lở bên bồi.

Ai gọi người anh em trong căn phòng ám khói nhìn ra
Vừa bước chân đến thềm đã tháng giêng nắng mới
Ai cất gánh đêm dài lo chờ đợi
Cho người giữa khuya lơ vẫn ánh mặt trời.

Điềm tĩnh xanh sâu
Mặt trời không quay từ đông sang tây và ngược lại
Nơi màu tím màu vàng hoa cà hoa cải
Mặt trời lung linh.

Ai gọi người anh em ngập thân trong những vũng bùn
Gương soi mặt. Ồ! Vết bàn chân nước sót
Cơn mưa rào người tắm đi thỏa thích
Trong dải mây bay sấm sét đã cuộn vào.

Thôi được rồi người cứ bỏ tôi đi!
Nơi gặp đá hoa cương người sẽ quay trở lại
Trên những đồi xưa từng bụi hoa thạch thảo
Còn nở suốt mùa thu chờ bước chân về.


9

Dưới  cánh hoa Không qua tháng nắng ngày mưa
Giờ tôi đến bên người khua lên hồi xao động
Người đã ngủ quá dài lâu giữa ngày trong bóng tối
Nơi những  khu vườn lau sậy đã mọc lên.

Người cứ đứng trước tôi đứng ở hậu trường
Trong tiếng phèng la trống kèn chũm chọe
Cứ nói bình thường đừng lên hay xuống giọng
Nơi những khu vườn lau sậy đã mọc lên.

Và đừng để quanh đây những ghế ngắn hoặc dài
Tôi sẽ đứng nghiêm như niềm kinh dị
Như cơn lốc tràn qua bóng tối
Qua những khu vườn lau sậy đã mọc lên.





10

Như cặp tình nhân tuổi mười bảy mười ba
Tôi khoác tay nàng thơ chập chờn ẩn hiện
Có khi trong tay nhẹ nhàng cơn gió
Có khi trong tay giây phút hoàng hôn
Có khi trong tay người đàn bà kiều diễm
Có khi trong tay một nhánh cây khô
Có khi trong tay những tiếng kinh cầu
Có khi trong tay vài bông hoa lửa
Có khi trong tay một dòng máu đỏ
Có khi trong tay vài giọt sương trong

Ta có thể cùng nhau dung dẻ dung dăng
Nơi bãi cỏ xanh hoa mào gà đỏ thẫm
Nơi lũng sâu chập chùng vách đá
Nơi những đồi cao trần trụi
Con đường ghồ ghề ổ mối
Nơi sóng đánh cánh buồm tả tơi rách nát
Con thuyền lênh đênh
Ta vẫn cùng nhau dung dẻ dung dăng

Ta có thể cùng em đến những vũ trường
Nơi ánh đèn màu cường dương làm mặt trời buổi sớm
Nơi những gã trai thèm khát
Không quá nổi nụ hôn
Lời tiết dục cao rao
Không cao hơn chiếc váy xòe
Lời tình dục xôn xao
Ra bệnh đồng dòng luyến ái
Ta có thể cùng em đến những vũ trường

Vì mặt trời nay đã xanh xao
Những đường phố lối mòn bao người chen chúc
Tận vườn xa chưa nghe lời chim hót
Giã từ nơi này ta đến đó đi thôi

Chúng ta đi dung dẻ dung dăng
Như cặp tình nhân tuổi mười ba mười bảy
Tay nắm trong  tay hoặc chơi trò đuổi bắt
Nàng thơ!


11

Trang trí nàng thơ một khóm san hô
Tôi có để phật lòng đóa quỳnh trắng muốt
Và những giàn hoa ti gôn?

Hoa hồng xanh, hoa hồng đỏ, hoa hồng vàng
Tôi chỉ một trái tim, vòng tay, đôi mắt
Thêm một khu vườn phong dấu chân xưa

Trang trí nàng thơ một khóm san hô
Vết tích tháng năm biển xanh và cát bụi
Vì giữa nơi đám mây điện tử
Là những vần thơ
Tôi yên tâm kết bạn đồng hành
Kẻ khổ tu, nhà buôn, hoa hậu
Trên con đường hành hương xa thẳm
Những ngày dài và những đêm sâu
Những giấc chiêm bao đặt bến ngôi lời
Những đóa hoa vàng nở trong bóng tối
Và những ánh sao băng giữa ban ngày

Trang trí nàng thơ một khóm san hô…

12

Tôi thấy ngày kia tự bóng tối nhỏ nhoi
Những cây pháo hoa trổ màu sang ánh sáng
Có tiếng hò reo nhưng pháo thì im lặng
Như những sắc màu chỉ đẹp với đêm thôi.

Người lên đồi cao người dọc sông Hằng
Chừa lại biển biển đêm ngày nổi sóng
Biển nổi sóng như biển là im lặng
Những cánh buồm kia no gió ở lưng trời.

Rồi có ngày kia ngẫu hứng vụt tan
Như một kiếp người qua đời tôi viên mãn
Tôi lại nhảy vào màn đêm bóng tối
Để cho người một ít bóng và vang.

Người có thể hò reo, giận dữ, thét gào
Người sẽ im lặng với mênh mông im lặng
Như vầng mây phía trời không ngưng tịnh
Trổ mống dài nối đất sóng mù khơi…


13

Những cơn lốc hình những bông hoa
Những thanh kiếm hình những bông hoa
Những giọt sương hình những bông hoa
Những bông hoa hình những bông hoa

Một ngày kia soi mặt ở dòng sông
Ta thấy mặt ta mặt người hàng xóm
Ta thấy mặt ta mặt người bè bạn
Ta thấy mặt ta mặt người không quen.

Ta thấy mặt ta là những nhịp cầu
Trôi ở lòng sông bập bềnh ra biển
Và những bông hoa chập chờn ẩn hiện
Xuôi trên dòng sông ngược trên dòng sông.

14

Tụng ca khoảng không cho ta tồn tại
Lời những pháo đài
Tụng ca cây cầu cho ta tồn tại
Lời những dòng sông
Và chúng hát trong đêm thì thào to nhỏ.
15

Chim ưng bay đồi núi trập trùng
Thung lũng cô đơn hình ghềnh hình thác
Trăm năm rồi ngàn năm trôi qua
Hình đất gồ ghề trời xanh hút mắt

Theo tiếng chim kêu ta gửi tiếng kinh cầu
Cho những linh hồn chôn trong tảng đá
Chợt thấy linh hồn chôn trong mỏm núi
Như cả bầu trời siết chặt cánh chim ưng.

16

Không hiểu sao quạ vẫn chưa về?
Nay đã mùng hai  tháng bảy…
Không hiểu sao quạ vẫn chưa về?
Nay đã mùng ba tháng bảy…
Không hiểu sao quạ vẫn chưa về
Nay đã mười ba tháng bảy…

Tôi đã cày trên cánh đồng từ đông sang tây
Tôi đã cày trên cánh đồng từ tây sang đông
Tôi đã cày trên cánh đồng còn là sa mạc
Trong ban trưa dưới mặt trời bỏng rát
Lưỡi mặn mồ hôi da mặn mồ hôi
Tôi trở  thành pho tượng đồng đen
Nhưng pho tượng biết đẩy cày và đi trong cơn khát

Tôi đã cày trên cánh đồng còn là rừng cây
Bóng tối và tôi quanh năm không thấy mặt
Như mũi cày kia đã quen điều nhẫn nhục:
Chuyện ngày hôm qua là chuyện ngày hôm nay.

Tôi đã cày trên cánh đồng  sỏi đá cằn khô
Những bụi xương rồng về đêm than thở
Những bụi xương rồng về đêm ra hoa
Nên hoa xương rồng về đêm nức nở.

Tôi đã cày trên cánh đồng lầy lội bùn đen
Không biết tôi và trâu có gì khác biệt?
Có thể ngày mai tôi ra đồng gặm cỏ
Có thể ngày mai là ngày bình yên…

Không hiểu sao quạ vẫn chưa về
Nay đã mười ba tháng bảy…

Tôi đứng bên bờ sông. Tôi đứng bên bờ sông
Sông nước vỗ lòng tôi  ra trăm mảnh
Cơn gió hoàng hôn chuyển mùa lành lạnh
Em ở nơi nào? Em ở nơi đâu?

Tôi đứng bên bờ sông. Tôi đứng bên bờ sông
Sóng nước réo đôi bờ xuôi cuồn cuộn
Những ngôi sao đã duềnh lên duềnh xuống
Đất lở bên kia đất lở bên này.

Tôi đứng bên bờ sông. Tôi đứng bên bờ sông.
Mà thực ra giữa những ngôi sao tôi đang trôi dạt
Như năm qua năm kia những mẩu đời tan tác
Nhập xuống dòng sông dội sóng ì ầm…

Tôi đã qua những cái đầm rực rỡ mùa xuân
Hoa và nắng và những con trai múa lượn
Quanh những con gái thân mềm như ong bướm
Em ở nơi nào có đỏ má bồ quân?

Em ở nơi nào giờ đã tháng giêng…
Em ở nơi nào giờ đã tháng hai…
Em ở nơi nào giờ đã tháng ba…
Em ở nơi nào giờ đã tháng tư…

Tôi đã qua những cái đầm cỏ lác và hoa
Người con gái năm xưa còn nghiêng mình tát nước
Chưa có người con trai bỏ quên chiếc áo
Tôi nhớ là một nghìn chín trăm chín mươi tư
Và tôi nhớ về em.

Tôi đã qua những cái đầm hoang vắng cả loài chim
Người trinh nữ đã quên mình là trinh nữ
Nàng đứng khỏa thân tròn căng bầu vú
Khanh khách nói cười có lẽ nàng điên!

Và tôi nhớ về em trong nỗi kinh hoàng
Có thể là em?... Hai tay vung vẩy
Qua những khu vườn đầy gai  thân tứa máu
Xiêm áo rơi rồi em có nhặt lên?

Tôi đã qua những cái đầm nức nở kèn tang
Tầm tã ngũ âm trong một ngày mưa gió
Những dải khăn sô quấn thân người ướt sũng
Mặt nước duềnh lên những lá tiền vàng.

Người trinh nữ chết đêm qua lúc trống cầm canh
Con gà trắng trong nhà bỗng dưng lên tiếng gáy
Tôi đang đi mùa thu lầy lội
Nghe mơ hồ cú rúc ở đầu cây.

Và tôi nhớ về em, tôi nhớ về em
Trong nỗi bồn chồn cơn rùng mình ớn lạnh
Bên chiếc xa xưa em còn đang  dệt vải
Dưới mái nhà xưa em có ngóng bên thềm?

Tôi đã qua những cái đồi một bóng trăng suông
Xao xác đêm hè buồn ơi tiếng cuốc
Tiếng lá rớt sương buông từng nhịp một
Đâu có tiếng ai về khắc khoải triền miên…

Tôi đã qua những ngọn đồi bóng tối màn đêm
Tôi nhìn xuyên qua bóng tối!
Tôi nhìn không qua bóng tối!
Những mắt ai đuốc lửa đã chập chờn.


Và tôi nhớ về em tôi nhớ về em
Không! Em cứ lang thang nơi vườn dâu bãi cỏ
Hoặc bên chiếc xa xưa em đều tay quay sợi
Mười bốn qua đi mai sẽ đêm rằm…

Không hiểu sao quạ vẫn chưa về?
Tôi đứng bên bờ sông òa lên tiếng khóc
Tôi đứng bên bờ sông bật lên tiếng rống
Tôi đứng bên bờ sông triền miên tiếng hú
Tôi đứng bên bờ sông, bờ sông…


17

Khi  hạt sương trong
Rơi thành hoa lửa
Bập bùng đêm Giêruxalem

Có tiếng soạt vang lên ở một nhà kho
Có tiếng gió xa đưa lời than van nức nở
Những viên sỏi trở mình đâu đó
Xào xạc trong đêm

Những cánh hoa hồng cuống quýt tung ra
Sẽ không kịp nữa! Sẽ không còn kịp nữa!
Và những làn hương ùa vào bóng tối
Và những ngọn đèn vàng nhợt nhạt hành lang

Ngày mai Cha ơi, ngày mai Cha ơi!
Con đón nhận hư vô. Hư vô? Ôi kinh sợ!
Con không muốn lên đồi cao
Con muốn về với Mẹ!

Vũ điệu kỵ binh ngôn ngữ những thanh gươm
Sự thật nơi người vinh danh La Mã
Nhưng sao đêm nay ta không ngủ
Như có điều chi trong gió thì thào…

Tôi muốn chạy đến Thầy tiếng trống cầm canh
Vỡ trong đêm trăm nghìn mũi nhọn
Nhưng Ky tô ơi ngươi có phải là Thầy?
Có phải ngày mai mới là sự thật?

Những con họa mi hót trong đêm như thể ban ngày
Một dải mây giữa trời cao bay về sa mạc
Tìm đến mặt trăng.

Trong đêm Miêu cương xuất hiện lão già
Ngất ngưởng lưng trâu vừa đi vừa ngủ
Nên giữa đường xa đánh rơi cuốn sách
Khi qua xứ Trung Hoa.

Ngày mai Cha ơi! Ngày mai Cha ơi!
Con đón nhận hư vô như trở về an nghỉ
Như cánh buồm qua đại dương no gió
Cập bến rồi, cánh xếp lại, ra khơi!

Những hạt sương trong rơi xuống thành hoa
Lửa rừng rực từ ngoại ô tràn vào đường phố
Những con người bốc cháy
Ngày mai đã hết con người!
Ngày mai đã có con người!


18

Tôi bên bờ Dương tử, Vônga
Như bên sông Mê  kông, Hằng hà
Tôi đếm nước sớm chiều xuôi thao thiết
Tôi đếm ngày đếm tháng đếm mùa qua

Tảng băng trôi im lặng trầm tư
Vỏ trứng trôi nụ cười ai phảng phất
Lá phong đỏ tự rừng thu khao khát
Lục bình xanh quanh quẩn mấy chân cầu.

Tôi thấy mặt tôi người Do Thái lang thang
Cát bụi nhàu nhàu và trang nghiêm thánh thể
Tôi thấy mặt tôi lòng bao trinh nữ
Cứ đợi chờ khắc khoải triền miên

Tôi đếm ở mùa xuân, tôi đếm ở mùa thu
Chiều gió lộng mênh mang hồn thế kỷ
Phút rực rỡ trên màu tý ngọ
Bên dòng sông xuôi…

Tôi trôi trong dòng sông bên cụm lục bình
Trăng tháng bảy lênh lang về giữa ngọ
Tôi vẫy tay ra nghìn trùng cánh quạ
Như cuộc đời có những bóng chim câu.

Bí tích của ta là những nhịp cầu
Bí tích của ta một người con gái
Bí tích của ta là điều tội lỗi
Bí tích của ta một hạt sương rơi

Bí tích của ta những tảng đá ngầm
Cho những con thuyền xuyên qua tan tác
Bí tích của ta là những dòng sông
Cho những cánh buồm ngược xuôi nhẹ nhõm.

Bí tích của ta là một trái tim
Bí tích của ta là thanh đoản kiếm
Bí tích của ta mấy cụm lục bình
Bí tích của ta là một tòa sen.


19

Và giờ đây ta cất giọng đồng dao
Như một ngày kia già nua cằn cỗi
Ta chết đi để hồi sinh nơi đứa trẻ
Trong ánh chiều vàng vắt vẻo lưng trâu

A! Con cò xanh
A! Cụm đá hồng
A! Cái bống vàng
A! Rau sam trắng

Ta nhổ rau sam
Rễ mọc thành chùm
Ta nhổ cỏ tranh
Rễ mọc thành chùm
Nên ta đã nhổ
Mà ta không nhổ.

Có cỏ cho trâu
Có lúa cho người
Có cỏ cho người
Có lúa cho trâu
Nên ta vui vẻ!
Nên ta vui vẻ!


20

Dung dẻ dung dăng
Ta nắm tay ai
Ta nắm tay người
Rong chơi ca hát

Hát rằng trời xanh
Hát rằng đất vàng
Trời trăm mảnh vá
Làm đất ngổn ngang

Đất có ổ mối
Đất có cánh đồng
Đất có dòng sông
Sông trôi ra biển!
Sông trôi ra biển!

Điệp khúc
Qua mấy ổ mối
Qua mấy cánh đồng
Qua mấy bờ sông
Người đi đâu mất?
Người đi đâu mất!

Dung dẻ dung dăng
Ta nắm tay ai?
Ta nắm tay mình
Chợt thấy rộng rinh
Rùng mình im lặng
Rùng mình im lặng.













Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét