TÔI MỘT
MÌNH THI LỄ VỚI MÙA XUÂN
HAIKU MÙA XUÂN
Lại một năm
Dậy sớm và thức khuya
Bên tôi là bóng mẹ.
Dưới bụi lúa
Tiếng vịt kêu
Trong màu xuân yên tịnh.
Đầu năm
Ba nghìn cung bậc
Chung một tiếng xuân ngân.
Một con phù du
Đập cánh đến mùa xuân
Đông thành đá.
Bài thơ dang dở
Nắng lên thềm
Kết tôi thành con chữ.
Một hớp trà
Có người uống không
Chỉ là xuân vị.
HAIKU MÙA HÈ
Mùa hè
Mây trắng và
tôi
Nô đùa qua
khung cửa.
Tháng năm
Những đồi
sim
Chia tôi ngày
gió.
Sấm canh thâu
Tôi nằm nghe
Tri âm mùa
hạ.
Hoa kết hạt
Tháng năm
Tôi ra đồng
vội vã.
HAIKU MÙA THU
Mùa thu
Quanh quẩn
mảnh sân rêu
Tôi chờ chim
phượng.
Không kịp
cùng tháng năm
Lúa ngậm
đòng
Tôi hãy còn
nhổ cỏ.
Phơi áo rừng
sâu
Mơ đêm màu
trắng
Mưa qua trầm
lặng.
Ai gọi tên
tôi
Sau giây bồi
hồi
Mơ hồ mưa
rơi.
Từ từ hiện
ra
Mảng trời
xanh xa
Mây bay hải
hà.
HAIKU MÙA ĐÔNG
Dưới trận mưa
Những tàn cây
Bập bùng ngọn lửa.
Một giọt nắng
Giữa ngày mưa
Mùa đông ráo tạnh.
Này này em bé
Mùa xuân sắp sang
Ta chơi rộn ràng.
Ơi cây mai nhỏ
Nở giữa mùa đông
Bên một nụ hồng.
VÔ ĐỀ
Trên những đài hoa
Đức Phật ngủ
Dưới tay lời thuyết pháp
Cho tôi nhìn
Khuôn mặt anh
Khuôn mặt em
Khuôn mặt tôi
Là những khuôn mặt Chư Phật.
RỒI, LÀ, THÌ
Rồi về lại
con đường xưa lối nhỏ
Đón chân tôi
sỏi đá âm thầm
Là sẽ động
những hồn hoa vóc cỏ
Chiều qua
trong một tiếng hương ngân.
Thì bên này
bên đó một hàng cau
Đang trầm
tịnh trong màu trăng lai láng
Người sẽ
thấy một trời hoa thanh thản
Đã dịu dàng
mưa xuống mấy niềm đau.
HẢI ÂU ĐỒNG
Em hãy bay
trên cánh đồng
Bên những cây
rơm vàng
Niềm vui
bình dị
Ngày tàn thu
Mặt trời ẩm
sương
Không còn
mặt trời nữa
Em hãy bay
trong bầy
Bên những
đàn yến di cư
Và những con
chuồn kim bay lượn.
Đất phập
phồng
Tận mạch
núi trang nghiêm
Sông vội vã
về nguồn
Như chưa từng
ra đến biển
Thì không bao
giờ có biển
Như em chưa
từng bay trong dông bão
Cánh hồn
nhiên
Mơ mộng anh
nhìn
Nghe những
tái sinh thầm lặng.
NGƯỜI ĐANG NGHE
Người đang
nghe một tiếng nói từ sen
Thường trú
giữa cuộc đời màu hồng tươi nền nã
Đã hòa sắc
vàng nâu bùn rạ
Với mấy
giọt nắng hồng giọt trời cao xanh trong.
Giọt trời
cao xanh trong? À một cái nhìn xanh
Một tấm
lòng xanh non màu mạ
Người thấy
đấy dưới đường gân rộn rã
Máu màu xanh
tim cũng màu xanh.
Xanh - xanh
xanh -xanh xanh xanh xanh
Tôi muốn trỏ
từ cuộc đời lên sắc màu ra âm nhạc
Thì đã thấy
với mùa thu tôi hát
Cái khóa
đầu dòng tôi đặt mấy vần thơ.
TÔI ĐÃ CHỜ BẢN SONG TẤU TỪ LÂU
Tôi đã chờ
bản song tấu từ lâu
Khi xuống
một cung trầm buồn thương than thở
Khi thúc
tiếp tiếng cồng cơn phẫn nộ
Khi hãi hùng
rúc vội một sừng trâu.
Tôi đã chờ
bản song tấu từ bàn tay
Tưởng nắm
lấy tay người ngờ đâu chiếc lá
Và tôi thấy
một đường gân chín thẹn
Lỡ nói điều
này người quên hết giùm tôi!
Bản song tấu
tôi chờ khuya khoắt lặng im
Nhặt thưa
bóng tôi về qua rèm thưa ô cửa
Người chưa
thức đêm dài sao vời vợi
Bản song tấu
tôi chờ đâu thể chỉ mình tôi.
Bản song tấu
tôi chờ canh đứng bóng vào trưa
Mồ hôi ướt
đẫm người tiếng gà kêu thì lạnh
Rồi tôi thấy
ứa ra một dòng lệ
Trên mép lá
vàng khô ruỗng tự ngàn xưa.
Rồi trong khi
chờ tôi thấy một giọt sương
Cỏ lục xanh
nắng mai vàng gam màu tươi rờ rỡ
Tôi quên hết
những vòm cung sân khấu
Nghe sương
trong như một tiếng chuông nghiêm.
Rồi trong khi
chờ một lớp vỏ khô
Sè sẽ tách
mình cho cái mầm tươi vừa dậy
Giữa mai xanh
một đường rơi thong thả
Rất dịu êm
thanh thoát lại mơ hồ.
Rồi trong khi
chờ phía thuần khiết bùn ao
Những tiếng
sen đang hồi lên rộn rã
Và tôi thấy
màu hồng tươi rất lạ
Cuốn vào tôi
như một ngõ sen dài.
TÔI MỘT MÌNH ĐẾN ĐÓ CHỈ MÌNH TÔI
Tôi một mình
đến đó chỉ mình tôi
Bờ hoang
vắng con sông đông thành đá
Sương như mưa
trên cánh chim tầm tã
Chao lượn
trăm vòng không biết trú vào đâu.
Tôi một mình
đến đó chỉ mình tôi
Bị truy đuổi
tôi là người truy đuổi?
Tôi chỉ nhớ
xưa một dòng máu đỏ
Một cái
nhìn xanh mơ thấy một con người.
Tôi một mình
đến đó những điều chi?
Độ sâu ba
nghìn mét không long cung thủy quái
Những giấc
mơ mơ đại dương cô lại
Trong lúc
đợi chờ đã kết tủa thành vôi.
Tôi một
mình đến đó những điều chi?
Hun hút sườn
non cô liêu mỏm đá
Phút thờ
thẫn nhìn vào bao thung lũng
Mơ bếp lửa
hồng nghe thấy một mùi khoai.
Tôi một mình
đến đó những điều chi?
Độ cao ba
nghìn mét không mây vàng ánh sáng
Không khí
loãng nỗi buồn thì cô đọng
Vết sao băng
như một tiếng thở dài.
Tôi một mình
đến đó thêm những điều chi?
Tôi đã ăn năn
vì lỡ tay làm sa một con nhện
Thế kỷ cài
quanh đường bom hạt nhân phóng xạ
Có thực
điều này? Tôi tưởng thế mà thôi?
Tôi một mình
đến đó. Tôi bỏ đi.
Gặp vài làn
hương đang tìm về với nhụy
Mà tôi thấy
cái hoa xưa tàn rữa
Rất im lìm
tôi biết nói điều chi.
Tôi một mình
đến đó thế rồi sao?
Không sao cả.
Tôi một mình trở lại.
Tàn những
cơn mơ. Ừ tôi thi sĩ
Xong luống
cày thơ gieo xuống một con người.
NHỮNG BÔNG HOA Ở CÁNH ĐỒNG GẶT HÁI THÁNG BA
Những bông hoa
ở cánh đồng gặt hái tháng ba
Nắng rốc lửa
một giờ trưa ngưng gió
Chợt tôi thấy
vài bông hoa tím nhỏ
Giữa cánh
đồng mùa gặt hái tháng ba.
Những đám
ruộng vàng bên đám ruộng xanh
Hạt lép hạt
đầy cùng trên gié lúa
Thân rạ nhàu
nhò chân đống vàng óng ả
Như cánh đồng
mùa gặt hái tháng ba.
Người là ai
và ở đây chi?
Người là cỏ
là hoa không ai hiểu nổi.
Người bình
thản tôi thêm lần bối rối
Sắc tím ngời
cả cánh đồng gặt hái tháng ba.
Ta nhớ hồi
những giây phút gay go
Chợt yên dạ
khi tiếng cười thơ trẻ
Ngân trong gió
đôi bờ xanh run nhẹ
Ta biết sắp
qua hồi giây phút gay go.
Người lẽ nào
cũng trải nắng dầm mưa
Người có cả
cuộc đời qua cành hoa bé nhỏ
Người cũng
biết những hoàng hôn lộng gió
Người cũng
chịu mặt trời đổ lửa vào trưa?
Ta nhớ hồi
ngụp trong biển âu lo
Ban mai trắng
chim gù xa êm ả
Chợt ta thấy
một điều chi khác lạ
Chợt thấy ta
cười trên biển âu lo.
Người cũng
có nỗi niềm hoan hỉ trầm tư
Bên chân rạ
người hình như kín đáo
Người kín
đáo hay người đang kiêu ngạo?
Không nói
không rằng trên cánh đồng gặt hái tháng ba.
Anh mơ giấc ngủ
chiều tôi tưởng dòng sông
Vườn chuối
đợi cơn mưa dầm tháng tám
Cánh đồng
chiêm bao nhanh qua mùa gặt
Cánh hoa này
có mơ mộng gì không?
Ta nhớ hồi
rơi trong khoảng chân không
Không nhắm
mắt không xuôi tay ta quay tròn bốn ngả
Bóng tối!
Kinh hoàng! Đêm xôn xao lời mẹ
Cái gối. Chân
giường. Đâu phải khoảng chân không.
Những bông hoa
trên cánh đồng gặt hái tháng ba
Không nói
không rằng điềm nhiên hé mở
Rồi tháng ba
qua những mặt trời mặt trăng tinh tú
Tám hướng ta
nhìn chỉ thấy một màu hoa.
DƯỚI MẶT TRỜI TÔI ĐÃ HÁT CA
Dưới mặt trời tôi đã hát ca
Như con dế ngày đầu thu rỉ rả
Dưới tường nâu nhâm nhi một mẩu rạ
Tôi dỗ người ta hãy múa cùng ca.
Tôi dỗ người xiêm áo mùa xuân
Người hãy khoác rong chơi lần nữa
Rồi người thấy những cành khô tươi lại
Như mùa thu không lạ với mùa xuân.
Tôi dỗ người một trái sim ngoan
Đã đầy đặn trên tàn xanh phong vị
Thì người cũng là làn môi e thẹn
Người nghe này một trái sim ngoan.
Tôi nghe người tiếng hát ở bờ môi
Như ngôn ngữ không lìa xa thân xác
Như tơ tóc đã rung nghìn nốt nhạc
Như phập phồng tim ủ ấm tình tôi.
Dưới mặt trời tôi đã hát ca
Tôi chỉ trỏ tôi là điều chỉ trỏ
Không xa lạ đường mây lối gió
Không quay lưng sau một tiếng kinh dài.
TÔI MỘT MÌNH ĐÃ HÁT VỚI MÙA THU
Tôi một mình đã hát với mùa thu
Trong tiếng sấm xạc xào còn luyến thương mùa hạ
Chiều ngưng tịnh những đường mây nền nã
Lòng cơ hồ ra đêm sao lên.
Nghe thinh không chạm với thinh không
Rồi tôi vớt làn nắng non mềm mại
Móc và sương ban mai đừng tan vội
Cho thu xanh bảy sắc cầu vồng.
Tôi nghe sương và sương nghe tôi
Rồi tuôn chảy vào rung rinh búp lá
Rồi theo gió lên đường sao vội vã
Tôi muốn thấy một lần tất cả vào thu.
Tôi một mình đã hát với mùa thu
Cây nến đỏ hắt hiu niềm tâm sự
Xin vuốt mặt những nguồn cơn khắc khoải
Ngày sang thu buồn cũng sang thu.
Là ngày êm chạm với bàn tay
Là đêm mịn đằm lên nỗi nhớ
Là tôi gọi tên anh bao lần nữa
Là tôi gọi tên em sau tiếng thở dài.
Và những điều này tôi đã nói chưa
Có thấy lá đường cong phúc hậu
Có thấy gió đường bay gìn giữ
Những dáng thuyền mơ dáng em tôi.
Rồi tôi ra bờ sông. Tôi ra bờ sông
Sông xanh chảy cái cồn xa gần lại
Bờ nối bãi yên mình trang trọng
Đợi em qua phong lại một dấu hài.
Cánh rừng xa và thung lũng xa
Cho tôi nối bằng vần thơ mềm mại
Khi tiếng hát đã lùa tay mở cổng
Cổng làng tôi là cổng làng ta.
Và tôi nối dài những thế kỷ xa xưa
Vào gốc rễ bồ đề dòng thơ ngưng tịnh
Trong tiếng hát đã chan hòa ánh sáng
Gọi lên mầm hạt giống nảy vào thu.
THÁNG SÁU NGÀY VÀ ĐÊM
Ra đi từ ban mai bằng nhịp tiếng chim cu
Tôi đang đến cùng anh người bè bạn
Khi người cảm quanh mình nhẹ nhàng con gió
Người nghe này tôi đã đến cùng anh.
Đánh thức con bướm vàng ngủ quá giờ trưa
Em hãy nhởn nhơ hôm nay ngày nắng ấm
Em hãy nhẹ xao ra những làn hương trinh ẩn
Em hãy bay cao và bay thật xa.
Tôi đến những sân vườn hoa trang trắng hoa trang xanh
Trò chuyện hàng giờ với hoa hồng Êlyzabét
Rồi thương nhớ những làn môi nhợt nhạt
Với màu sắc hoa hồng tôi sẽ đến cùng anh.
Những cánh đồng vàng lá sâu keo
Người có thấy không tôi dòng xanh lấp loáng
Chậm rãi vuốt những mặt đồng khô cạn
Nói với Nàng thơm, Oải mai hương chúng ta đồng chủng
Rằng chúng ta có thể hợp hôn.
Đường còn dài tôi đã quá nhởn nhơ
Khi nắng dăm cây sào tôi chỉ vừa thăm đôi bè bạn
Nếu có thể người nhìn tôi như một dòng ánh sáng
Người nhìn tôi như một cõi vô biên.
Tôi đến cùng anh khi chỉ còn dấu chân anh
Căn nhà vắng tiếng thạch sùng vào trưa than thở
Với cánh tay trần tôi âm thầm quét dọn
Nén hương vàng đôi nến đỏ cùng anh.
Sao người vội vàng ly hãy còn đây
Có lẽ, có lẽ tôi cạn qua dòng cay đắng
Thì được nói với anh dăm buồn đau tủi hận
Người hãy uống vào như một thứ rượu nho!
Mặt trời đứng bóng rồi xin được phút nghỉ ngơi
Tôi không ngủ quên đâu chỉ trầm tư cùng đôi điều mộng mị
Tiếng gọi giờ là xôn xao mầm cỏ
Ta hãy kê đầu bằng đôi dép rơm.
Chúng không để tôi yên những chú
chuồn kim
Cứ lờ lượn trên đầu thì thào to nhỏ
Không biết đến chúng ta. Ồ! Vô tri thô bạo
Và tôi nhìn vào con chuồn kim
Và tôi nhìn vào con chuồn kim
Đã thấy mặt trời niềm vui rạng rỡ
Đã thấy mình giữa trời xanh lồng lộng
Đã nghe rằng ta đang vô biên.
Không ngại ngần không khiêm từ tôi gióng giả tên tôi
Một bông hoa, một loài chim, đồi cao sa mạc
Rồi nhớ đến những nguồn cơn khao khát
Vội vã chuyển mình tôi êm ả chiều mưa.
Công việc vô cùng xin được phép tượng trưng
Gọi là có với đời dòng thơ san sẻ
Thì những nỗi đau nào người trải nghiệm
Người đang đau cho tôi cùng được đau.
Xin được phép tượng trưng một nhánh lá chùm hoa
Tôi mang đến giữa đời cành tươi dương liễu
Nhúng đẫm nước bao dòng mương bình dị
Rảy nước cho người người lặng đứng giùm tôi.
Một cành trinh nữ hồng trên thảm cỏ xanh
Tôi đang nói với người điều an nhiên dung dị
Cũng muốn trỏ với người những vì sao diệu vợi
Đã dọn mình dâng lễ với chiều hôm.
Hồng lạp đốt lên rồi nhà ở tôi đây
Cái lều hoang gió lùa qua tứ hướng
Chẳng phải nói với người cơn khốn khó
Muốn nói rằng tôi đang an nhiên.
Tôi đang an nhiên cùng nhánh địa mai
Em cứ nở những bông hoa tím hồng vi diệu
Em cứ nở triền miên phải làm tôi ghen tỵ
Tôi đã trổ hoa rồi? Tôi đã trổ hoa chưa?
Hất cái chăn mềm tôi lại ra đi
Vừa khi tiếng còi tàu cập bờ vang dội
Vừa khi gặp gió lùa tay đẩy cửa
Gió nhẹ nhàng anh hãy lướt cùng tôi.
Vì muốn đêm nay trên những đồi xa
Trong cái nghĩa trang buồn tôi kịp thời vun đôi ngọn lửa
Những điều chi từ âm u đất lạnh
Hãy trở mình ấm dậy với tình tôi.
Vì muốn đêm nay trong giấc mơ anh
Tôi được phép gửi vào cái bánh mì, hoa hồng, đôi cánh
Rồi vội vã lên tàu giương buồm ra ốc đảo
Cho giấc ngủ em mềm chan chứa bóng hình anh.
Và cũng muốn đêm nay những luống bừa xưa
Người đã gieo rồi tôi thêm vài hạt giống
Đã ngâm bởi tình yêu và lọc qua thù hận
Tôi đã gieo rồi tôi đã gieo chưa?
Thì đã thấy đêm nay về phía trời xa
Tôi đã băng mình qua những vì sao lấp lánh
Tôi đang chuyển màn đêm theo một dòng ánh sáng
Tôi cùng người đi đón mặt trời lên.
BÀI THƠ CỦA ĐẤT
Ta là bầy kiến vàng kiến đỏ kiến xanh
Nơi gặp gỡ chúng ta xó nhà xỉnh chợ
Ta là những con sâu đo màu nâu khốn khổ
Đo qua cánh rừng già có cây chò và cây thiết lim.
Ta là những con bò mang ách hoặc không
Cày trên cánh đồng bùn đen lầy lội
Hoặc quây quần nơi bình nguyên đồng cỏ
Đợi đến bốn giờ chiều có người đến vắt sữa chúng ta
Và tất nhiên ta cũng là những con rắn mối kỳ nhông
Thay phiên nhau thâu đêm tặc lưỡi
Chúng ta không dám có một màu sắc bản thân
Tím tái hoặc đỏ bầm hệt như nơi trú ngụ
Đôi khi chúng ta cũng bằng lòng và thích thú
Khi từ đuôi đến đầu như một lớp vỏ mục bờ rêu.
Và tất nhiên ta cũng là gõ kiến kênh kênh
Với cái mỏ sắc dài mổ vào những con kiến vàng kiến đỏ
Chúng ta đợi từ sườn non cánh đồng hoang đây đó
Một cái thây người bị đồng loại chừa ra.
Những dây bí dây bầu cũng chính là ta
Đời sống quá ưu tư vì nỗi lo bị bầy ong châm đốt
Cũng chính là ta những cây xoài cây me lắc lư quả ngọt
Chúng ta hiến mình khi tuổi trẻ đầu xanh
Nhằm thỏa mãn cái khẩu vị chua chua ngọt ngọt
Những hạt ớt hạt tiêu cũng chính là ta
Sự cay đắng chúng ta chỉ để làm gia vị
Nỗi buồn đau đã từ lâu sẫm lại
Được xay nghiền chắt lọc ra hương vị cà phê.
Nước mắt chúng ta sóng sánh những ly trà
Hoặc những cái tách sành chạm trổ hoa văn cổ kính
Hoặc những cái chén sứ có màu men lấp loáng
Hoặc trong suốt gọn gàng những cái ly thủy tinh.
Nước mắt chúng ta xanh ngát những dải đồi
Chúng ta đứng chân trên sỏi đá khô cằn
Phía dưới mặt trời ngày ngày đổ lửa.
Và có thể kể thêm ta là những con người
Bị chia chẻ thành chủng tộc sắc màu đồ ăn thức uống
Những thành lũy chập chùng dựng lên để ngăn chia địa phận
Những màu áo màu quần dựng lên để ngăn chia địa phận.
Ngôi nhà chúng ta là nơi cố thủ
Nó đâu có khác gì cái hang động ngày xưa
Nó đâu khác gì những ổ kiến hang dơi
Chúng ta bò vào bò ra hoặc khom lưng hoặc liệng cánh.
Đã từ lâu rách tan làm trăm mảnh
Và chúng ta quay lại cấu xé lẫn nhau
Lịch sử chúng ta xương máu đầm đìa
Lịch sử chúng ta tương tàn sát phạt.
Truyền đời nhau lời than tiếng khóc
Chúng ta dạy nhau đao kiếm và cung
Sát thủ tầm gần sát thủ tầm xa và xa hơn thế nữa.
Và dĩ nhiên là những con người
Quả cảm kiên cường thật đa mưu túc trí
Thì thay cho tiếng rống gào nguyên thủy
Chúng ta bày trò ve vãn xưng tụng lẫn nhau
Chớp nhoáng như tên chúng ta thay sắc đổi màu…
Lịch sử chúng ta triền miên tiếng hú
Những dòng sông đã từ lâu buồn đau than thở
Chúng ta không thể trở lại cội nguồn
Những quả đồi đã từ lâu câm lặng bi thương
Chúng ta không thể quay về bình địa.
Và dĩ nhiên là những con người
Chúng ta đi tìm điều biện minh sự cứu rỗi
Trong những đền đài trên những bông hoa.
Hỡi ôi! Thánh thần đã từ bỏ chúng ta
Cái đẹp đã cự tuyệt chúng ta
Ta biết quá rõ mình ủ ê và nhầy
nhụa
Trò tiêu khiển chúng ta những con rối ngây ngô
Để được ảo tưởng rằng chúng ta có quyền năng và sáng tạo.
Rồi thì ở cái ngày chúng ta bừng tỉnh lại
Chúng ta đâu khác chi con rối khổng lồ
Chậm chạp quay quanh mình và lao trong vô tận.
Sự đau khổ chúng ta vì đã biết quá rõ bản thân
Nó gồ ghề- nó bất toàn- nó bi thương phẫn hận.
Chúng ta đã nhiều lần gào rống
Khi những dòng sông trong bóng tối cuồng lên
Chúng ta đã nhiều lần kinh loạn
Núi lửa trào phun cuồn cuộn vòi rồng
Và rồi chúng ta nức nở
Nước mắt là những cơn mưa dầm ướt sũng chính chúng ta.
Sự đau khổ của chúng ta theo đuổi cái hài hòa
Trong khi bản thân lại dị kỳ khập khiễng
Chúng ta quên lãng mình trong rượu chè và những giấc mơ
Tinh khiết nguyên sơ thanh thoát nhẹ nhàng
Ta là những dải mây tầng không phiêu diễu
Ta là những giọt sương ban mai lấp lánh
Và rồi chúng ta bừng tỉnh
Chỉ có dòng sông lặng lẽ trôi đi
Trôi đi, trôi đi cho đến những thác ghềnh
Chúng ta vỡ tung, vỡ tung và tan tác
Và rồi chúng ta bừng tỉnh
Chỉ có những đứa con chúng ta phiêu bạt
Nhưng ta chẳng còn chi để gọi chúng trở về
Trong mắt ta chúng tan biến từ từ
Trong mắt chúng ta đâu đó hư vô
Câm lặng, chúng ta nên câm lặng…
Và đêm nay sau ức triệu đêm
Và sẽ còn ức triệu đêm như thế nữa
Ta lại nặng nề tròn quay quanh trục
Ta lại lầm lì đi trong bầu đen hun hút
Chẳng rõ là nơi nào le lói mấy vì sao
Mà thực ra chúng ta không biết mặt trời ra sao!
Mà thực ra chúng ta không biết mặt trời ở đâu!
Chúng ta chỉ khuất phục và quay tròn như tông đồ tội lỗi.
Và đêm nay trong mịt mùng bóng tối
Ta lại lao đi lầm lì và lầm lũi
Chúng ta lại tròn quay quanh trục
Chúng ta lại lao đi, lao đi…
.
TÔI MỘT MÌNH THI LỄ VỚI MÙA XUÂN
Tôi một mình thi lễ với mùa xuân
Ngày đang rạng sao tàn thưa cuối bãi
Nghe bốn hướng mây hồng lên mềm mại
Trọng lễ khoan hòa năm tháng vào xuân.
Tôi một mình thi lễ với mùa xuân
Ngày lễ hội đi về trăm ngả
Ở nơi này ta vàng nâu chân rạ
Ở nơi này ta sắc tím lưu ly
Ở nơi này ta lướt bước hoa đi
Ở nơi này ta phượng hoàng tung cánh
Ở nơi này ta lên tầng xanh thẳm
Ở nơi này ta ánh sáng trào tuôn.
Tôi một mình thi lễ với mùa xuân
Ngày sinh nở vào ra trăm ngả
Ở nơi này ta ngao sò biển cả
Ở nơi này ta cùng ổ linh quy
Ở nơi này ta rợp mấy hàng mi
Ở nơi này ta tình thư nhẹ
cánh
Ở nơi này ta trăng khuya không lạnh
Ở nơi này ta rực rỡ mù sương
Ở nơi này ta nắng xế du dương
Ở nơi này ta là sự sống.
Tôi một mình thi lễ với mùa xuân.
Ai nói đó? Cũng là ta nói đó
Ta nói đó một cành hoa tươi nhỏ
Ta nói đó một thoảng lộc đầu giêng
Ta nói đó một hương khói rưng rưng
Ta nói đó một mâm trầu cau quả
Ta nói đó một màu nho chấm phá
Ta nói đó một nghinh chúc đầu xuân
Ta nói đó như là ta ở đó.
Tôi một mình thi lễ với mùa xuân.
Ai nghe đó cũng là ta nghe đó
Ta nghe đó một dòng thơ chín đỏ
Ta nghe đó một tiếng nhạc màu trong
Ta nghe đó một khẽ cát lòng sông
Ta nghe đó là Đại im một cõi
Ta nghe đó là âm vang xuân gọi
Ta nghe đó xuân nở điệp trùng xuân
Ta nghe người trong lênh láng màu xuân.
Ta là Mùa Xuân. À ta là Mùa Xuân.
Giờ xuân lễ như là hôn lễ
Khăn voan bay vàng hương kinh kệ
Chuông ngân trong khua dậy màu trinh
Trăng tàn canh chong đuốc cầu sinh
Ngày theo đắp bạch y vào ngọ
Là ta đó vào ra trong gió
Là ta đây xanh ngự mấy tầng mây
Là ta nghe trong ánh sáng no đầy
Là ta thấy qua hào quang phát lộ
Là ta kết trăm hoa làm sứ giả
Báo cho người một Tôn giá Mùa Xuân.
1997-1998
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét