Thứ Bảy, 22 tháng 4, 2017

MẮT PHƯỢNG- ĐIỂM VÀ SÓNG ( pae1-102)


                       






                                      ĐIỂM VÀ SÓNG
                                                            PHỔ TUỆ

























           































            MỤC LỤC

MẮT PHƯỢNG: 5- 195
NHẬT KÝ MÙA ĐÔNG: 196- 298
HOA TẠNG: 299- 342
ĐIỂM VÀ SÓNG: 343- 378
NHẬT KÝ MÙA HÈ: 379- 434
NGUYÊN LÝ: 435- 440
LỜI THÌ THẦM: 441- 492
Ý HẠC: 493- 524
BÁCH CHI MAI: 524-583






















































MẮT PHƯỢNG.
                                                               
                                                Ngày 5, tháng 6, năm 2015
       Trước khi tiếp tục hệ thống hóa vài điều. Trước hết là một số hồi ức và dữ kiện. Đành phải dùng đến chữ tôi vậy....
   Tôi từ Hoài ân  vào Sài gòn làm một số việc. Công việc đã gần xong và sắp sửa trở lại nhà. Nảy sinh vài nhân tố mà tôi không dự kiến. Đời sống do vậy vừa hấp dẫn vừa phập phồng, nín thở. Ngẩu hứng tôi tham gia FaceBook và nó ấn tôi xuống ghế từ giờ này sang giờ khác. Rồi, từ FB là những người bạn, những mối quan hệ khác nảy nở. Cho đến giờ này, phần thặng dư là vài ý tưởng mới mẻ mà tôi đang thể hiện. My friends kiên nhẫn một ít nếu đã lỡ đọc. Tôi không muốn bỏ sót điều gì nên mọi việc dây cà dây muống. Điều hứa hẹn tôi sẽ bộc lộ vào cuối trang này....
            Trong mắt chim phương.
             Dấu vết bầu trời
            Một lần tôi thấy.
    Tôi định viết tiếp sau thời gian gác bút. Ghi lại những gì trãi nghiệm trong một tình thế mới. Có nhiều điều cần lý giải, tức một sự quán...Thỉnh thoảng tôi hình dung giả sử Tagor, Gớt sống lại họ sẽ nhìn nhận thế giới như thế nào? Thời hiện đại nảy sinh những nhân tố lớn mà trước đó không có...
Tôi nghĩ đến một cuốn sách mở và Ráp. Điều này chỉ hướng cho tôi làm việc. Không nên kết luận hay dẫn đến một định kiến, giáo điều. Một vài nguyên tắc: không nên chiếu bí! Thân tình nhưng không nên lỡ trớn, phóng dật....
    Cấu trúc chính bằng vào một cái gì đó của mặc định, muốn hoặc không ta phải chấp nhận, Cái bổ túc là sáng tạo, tùy hứng, những cảm xúc và trạng thái sống...Một kiểu nhạc Ráp. Cái mặc định là sân khấu, vài nhạc cụ để giữ nhịp...Strett hay hụt hơi chẳng thú vị gì...
   Tên cuốn sách giả định là Mắt phượng. (MP)
Trong tinh thần của Rap tôi hy vọng my friends cùng cầm bút, sáng tạo và kể cả biên tập.
   Tôi viết những dòng này trong nhà một người bạn. Điều hứa hẹn thế này. Mỗi sáng tôi thường uống cafe ở một cái quán gần nhà. Mấy ngày trước là những tiếp viên nam phục vụ. Một bigbang nho nhỏ sáng nay nổ ra. Có một cô gái mới phục vụ. Váy tím, kính cận, hài đen, uyển chuyển...Tôi vui thích nhìn cô gái và từ từ rung động. Tôi biết chắc sáng mai, vài ngày tới tôi còn trở lại. 
Tôi đã nôn nóng trở lại nhà, sau sự kiện này cảm xúc tiếp thay đổi. Đi đâu mà vội?







                                                               Ngày 6, tháng 6.
    Tôi có cộng tác ngay sau khi viết ra những dòng đầu. Thêm một nhân tố mới nữa mà tôi phải tính đến. Đại diện của Osho xuất hiện?
Có vài ý tưởng lúc sáng mà tôi chưa kịp ghi lại. Thêm nữa như một hướng đạo mà tôi lập ngay trước mặt. Gớt. Nói nhanh là sự hợp nhất giữa trí thức và hành động. Tôi, vừa theo đuổi những tìm kiếm đâu đó, tức siêu hình, vừa không muốn mất đi những gì là nồng ấm của trần thế. Gớt là một cuộc phối hợp của nhiều thứ: suy tưởng và thi ca, chiêm quan và hành động...
  Trong lúc này, tôi xem như một người viết. Vậy thì chơi bè. Cái ít nhất trong bữa tiệc đời, tôi mang đến một cái gì đó, vài cộng hành, một cái khăn lau?...
    Nàng mở tiệc đời vui nhộn tuổi xuân....( thơ Block)
   Tôi bắt đầu buồn ngũ, một cái gì đó ấm áp và dịu dàng tuôn vào cơ thể (?). Điều này lại là một nhân tố khác nữa.










Ngày 7, tháng 6
    Trong khi ngũ trưa một trạng thái vui sướng lan tỏa khắp cơ thể. Ghi lại dữ kiện cho người khác xem xét tiếp tục. Trạng thái này có phải là đắc khí? Bản chất hiện tượng là gì? Điều này cần đến các đốc tờ xem xét. Mời gọi một sự cộng tác. Hiển nhiên tôi không lấn sâu quá vào đền đài của người khác.
    Mắt phượng mày ngài xuân vẫn xuân
   Tôi lưu lá mạ lẫn hoa hồng
    Nguyên xuân em đến canh gà gáy
    Tôi vội vàng thêm lúc nửa đêm.
    Lúc đầu năm có tham dự một buổi cúng tế trong vùng. Nhiều thành phần: nông dân, trí thức, trưởng lảo và tuổi trẻ...Tôi phát hiện một thế hệ mới qua thời trang, âm nhạc, tiện nghi của họ. Điều chung nhất trong suy nghĩ của họ, việc thiếu vắng một kiểu mẫu, thần tượng. Họ có đi tìm nhưng dường như không được đáp ứng?
Các người mẫu, vận động viên, ngôi sao ca nhạc có đáp ứng một ít. Sau đó là sự chẻ ra, và rốt cuộc trống rỗng. Bầu trời không có ngôi sao....
Tôi cảm ra sự hụt hẩng lâu dài của họ và nói thay một ít...Điều này thực là nghiêm trọng!
   Trở lại chỗ đứng, "tôi vội vàng thêm.." Ghi chú điều này nhằm độc giả dự kiến không trách tôi nói vội. Thức ăn đang trong nấu nướng. My friends không thấy ngon hay dở còn tùy thuộc vào chính bạn đó sao?


   Một cái gì trong tôi da diết và trầm xuống đến mức dường như im lặng. Thay vì thế, tôi cố gắng cài đặt cho một cuốn sách, một phần mềm. Hay đó là lối ra cho tâm trạng? Tôi sẽ đưa ra ngay một bloc khác, trước đây chỉ thấp thoáng trong các trang viết khác. Phong thủy. Suy nghĩ thêm về điều này là một cách học hỏi, nó đang được thực hiện qua việc viết. Bản chất phong thủy là gì? Nó ở đâu trong toàn cảnh của vật lý, tôn giáo, đời sống hiện đại? Tôi có mang đến cho my friends sinh khí của Nhất bạch (tên một vì sao), sự thông tuệ của Văn xương hay là sự hun đúc của sao Cửu tử?
   Sau những cài đặt đơn giản như vậy chúng ta Start...













Ngày 8, tháng 6.
    Bây giờ là bốn giờ, đêm chưa qua hết. Vài tiếng gà gáy sáng. Một hồi chuông nhà thờ ở gần đây đang đổ dài.Có ai nhắc khẩn trương lên nên tôi vội vàng làm việc. Thêm nữa, qua vài ngày này tôi phát hiện những khoảng trống, những điều tôi còn chưa thực hiện hay là dang dở. Tôi post vài bức thư pháp như một thứ nhắc nhở trong công việc. Nên hoàn thiện đến mức có thể trong bất kỳ chương mục. Chẳng hạn trong chuyện viết này. Nên triển khai hoàn chỉnh một ý tưởng trước khi chuyển qua ý khác. Nên tái hiện cả khung cảnh, đôi khi ta đọc ra những dấu chỉ trong và trước đó. Và sau hết, tôi được cô gái hôm qua gợi hứng. Thay vì một văn phong cứng và đơn điệu có thể uyển chuyển, mềm mại hơn? Hiện trạng là một trạng thái nóng ấm trong cơ thể...Ngày mới bắt đầu...
  Ghi tiếp vài chủ đề định khảo sát trong những trang tới. Điều này là do phát sinh, được gợi hứng hoặc là nó có từ trước, tuy nhiên tôi né tránh. Nhân đây, tôi phát hiện sự nhạy cảm xã hội của những người quanh mình. Sự nhạy cảm này là tốt....tuy nhiên trong sâu kín, hầu hết là một sự thất vọng lớn...
    Tình yêu và chính trị, Cái đẹp và nghệ thuật, truyền thông thời hiện đại. Và sau hết là tuổi trẻ, thế hệ tương lai...Đó là những gì tôi muốn khoanh vùng việc khảo sát. "Cái án phong lưu khách tự mạng". Nói một cách thân tình, you rảnh?
...Chiều hôm qua, một vài ý nghĩ thoáng lướt nhưng chưa được ghi lại. Tôi hồi phục. Thực tế là tôi đang dự cảm một cái gì đó. Chừng 6 giờ, tôi ra cái quán từng nhắc, Napoli. Không có cô gái ở đó. Trên khoảng sân nhỏ phía trước lá phượng trãi vàng lấm tấm...Thực tế là chàng ta xao xuyến một ít...
    Tình thế giống như trò chơi ru bic. Tôi cảm giác mình đã đặt mọi việc đúng chỗ của nó.Nhân tiện, tôi bộc lộ tiếp. Trước khi vào thành phố, thỉnh thoảng trong vài giấc mơ tôi nghe câu nói, một chuyền đi thay đổi. Tôi định vài công việc mình sẽ làm, trong đó có việc xuất bản một cuốn sách. Không có gì nghiêm trọng lắm...
Rốt cuộc, điều tôi không ngờ, là việc có mặt trong cái quán này. Tôi lại nhớ đến Đoạn đầu đài, tên một cuốn tiểu thuyết của Aimatop. Vào những phút cuối, tu sĩ Adi nằm chờ chết trên thảo nguyên vắng ngắt, thì một con sói tới. Con sói này, sói cái, thì đang đau vì con cái vừa bị bắn chết. Nàng đã đến! A di nói.
...tôi back nhanh để người đọc không phải nôn nóng. Việc xoay đúng cái ru bic là tôi hình dung một vị trí mình đang đến, công việc mình phài làm trong những ngày đến...Nàng đã đến! Và, mọi việc đảo lộn quá cỡ sau hiện diện đó...
    Người đi một nửa hồn tôi chết
    Một nữa hồn kia bỗng dại khờ.
...







    Thêm một cái line trong trang viết. Một vài dòng của Chuyện tình tự kể, Tôi lại lan man tiếp, bạn thấy đấy, không gì rơi ngoài bầu trời! Bây giờ, một mùi vị ngọt đang thấm vào lưỡi. Nắng đã trãi bên ngoài. Có vài tiếng chim sẽ ríu rít....
Lẽ nào tôi đã tương tư
Lẽ nào tôi sẽ từ từ tôi rơi?
    Nhà thơ người Mê hy co, Ocviza, trong một tiểu luận có ý tưởng: những thay đổi về chính trị phải đi cùng sự phục sinh tình yêu. Một ý tưởng tương tự khác trong Đoạn đầu đài: tình yêu là một cuộc cách mạng duy nhất. Thực vậy! Tôi hứng khởi với ý tưởng này, chiêm nghiệm và triển khai tiếp. Một khi ta yêu ai đó, ta toàn tâm toàn ý và dâng tặng. Cái ít nhất là không tính toán. Tình yêu phai nhạt, ta bắt đầu những gì đoại loại: được, mất, tiền bạc...Và sau hết là những đối sách, đối trị. Nói cách khác, chính trị xuất hiện. 
    Điều chắc chắn mà nhiều người thể nghiệm là những mầm mống chính trị, và sau đó bản thân chính trị đã nảy sinh từ chính trong gia đình?












 10 h, Ngày 8, tháng 6

   Hình dung một giọng nói mê hoặc, nói như rót mật...và tôi thử đạt tới. Giải pháp là tôi sẽ chú tâm vào công việc. Tĩnh tâm và trầm lặng nghe rất nhiều người, sau cùng tôi sẽ có giọng nói đó. Không phải việc tôi cố gắng làm duyên làm dáng trên trang viết mà tự nó sẽ đến. 
Thêm một điều khác, nên mau chóng bộc lộ những gì có trong đầu óc, Biên tập là việc sau đó. Không nên ngần ngại, né tránh trên mọi vấn đề. Sau cùng, thay cho việc đi đứng cùng một cây nạng tôi sẽ khiêu vũ thực sự. Tôi nhớ ý tưởng trong một cuốn phim Mỹ. Nhận vật chính sau khi hoàn thành một công việc ý nghĩa đang chờ chỉ định. Hướng đạo của nhân vật xuất hiện.Hãy khiêu vũ!
   Hiện giờ thì tôi chưa khiêu vũ được. Vậy thì back nhanh. Trở lại quan hệ tình yêu và chính trị. Từ lúc nào ta đã trở nên lạnh lùng? Đây là một quá trình suy giảm dài lâu, tựa như cát chảy ra trong bình, tức loại đồng hồ cát. Sự suy giảm về cảm xúc, tình cảm cũng hệt vậy...Kết cục, một cái bình rỗng. Tuy nhiên con người, tôi hay anh không dừng lại ở đó. Chúng ta đổ vào một thứ cát khác, hay là nham thạch...Suy tính, phòng thủ, tấn công ...tức là chính trị.
Một liên hệ khác, điều mà nhiều người có thể đồng cảm. Trong khi ta thỏa mãn: uống một ly trà, ăn một trái táo, xem tranh....ta sẽ im lặng cảm thụ. Những phản ứng, kích động của con người chỉ xảy ra trong một tình trạng thiếu hụt nào đó...Nguyên nhân của vấn đề, tức sự thiếu hụt không quá đơn giản. Nó có những gốc rể chằng chịt bên dưới. Tham vọng, quá đà, bất công xã hội, thiên tai, lạm phát...Nhìn một cách kỹ lưỡng, có phải là một tình trạng thiếu hụt giả. Có một ý tưởng: hiện trạng, tức thực tế xã hội, là một quần đảo trù phú giữa một đại dương cạn kiệt. Nói nhanh nhất: kẻ ăn không hết người lần không ra?
  Cần phải làm gì? Đến đây ta quay nhanh trở lại chủ đề. Sự phục sinh về tình cảm.


















11h, Ngày 8, tháng 6

    Về thăm vườn cũ áo nàng còn xanh?
    Buổi sáng ra Napoly uống cafe. Tôi thất vọng một ít. Cô gái không đến. Phát hiện một điều khác, quán của các sinh viên hợp lại. Cô gái chắc là sinh viên hay giảng viên nào đó. Tôi có giấu my friends vài chi tiết nhỏ. Tối qua sau lúc chờ đợi tôi gặp cô gái lần nữa. Cô bé mặc quần jean, áo bun ôm sát người. Tôi có một hình ảnh khác. Một đôi môi nhỏ nhắn, khả ái...
Name? Tel? Em?...thế nào tôi cũng tìm cách biết điều ấy.
   Giờ là lúc tâm giao, nhàn tản, chiêm ngưỡng và tán tụng các lady. Điều thoải mái của tôi ở chỗ không phải bị lườm, nguýt....Thi thoảng , tôi nghĩ đến nhan đề một cuốn sách: 100 chuyện tình của thi sĩ P chẳng hạn. Với người này là một đôi tay trắng muốt, người kìa một sắc áo, người nữa là vài điều tâm cảm... Giờ chỉ còn là hoài niệm. Một cái gì mênh mang và xa vắng. 
   Dòng sông nào đưa người tình đi biền biệt...






MƯA XUÂN

Đêm qua nhè nhẹ mưa xuân
Sáng nay tôi lại bâng khuâng ít nhiều
Dặn lòng đừng có phiêu liêu
Trong khi xuân cứ yêu kiều như không
Trong tĩnh lặng của hư không
Sao tôi lại thấy sắc hồng của em?
Xuân xanh còn chút êm đềm
Trong khi hồ hải cuốn lên chỗ nằm
Vội vàng tôi gửi lời thăm
Và xin một ánh trăng rằm xuống chơi
Mưa cho ngày của tinh khôi
Còn tôi lãng đãng những lời tóc tơ
Điềm nhiên sóng vỗ tràn bờ
Buông tay tôi để cơn mơ ùa vào
Biết làm sao nói làm sao
Trầm tư tôi vẫn nôn nao ít nhiều
Bên kia thoáng hiện tiểu kiều
Bên đây tôi gọi đò chiều nước xuôi!










 Ngày 8, tháng 6,

   Gia nhập vào thế giới hiện đại cần một số điều kiện, kỷ năng. Chẳng hạn ngôn ngữ, vi tính...Đây là một tình thế kép. Cá nhân sẽ hòa nhập với nó hay bị rời ra. Có một barie trên đường. Thế giới hiện đại vừa mang con người lại gần nhau vừa làm một cuộc sàng lọc không thể cứu chữa. Mặt phải của vấn đề nhiều người sử dụng, tăng tốc một cách mau chóng.Mặt trái, chúng ta trở lại bờ. Đó là một đại dương sóng cuộn trào và nhấn chìm...
Phát hiện vài cái barie như vậy, là vì tôi thử gia nhập vào một thế giới hiện đại, lập tức những công việc mới nảy sinh. Tôi gia tốc một ít....
   Sự cân đối các yếu tố bao giờ cũng là điều tôi muốn đạt đến. Tức rằng giữa cổ điển và hiện đại, quá khứ và tương lại...Tuy nhiên, mỗi bước tiến về phía trước bao giờ chúng ta cũng phải trả một cái giá nào đó...Làm thế nào chúng ta có thể an tâm trong mọi tình huống, trước mọi lựa chọn? 
Chúng ta cần đến sự an tâm vì cái gì? Có nhiều trường hợp. Nếu như đó là một vần đề đạo đức, tình thế đòi hỏi sự cân nhắc, thận trọng. Trong một quyết định như thế tôi sẽ làm đụng chạm một người khác, là đối tác hay thân thuộc. Trường hợp này lời giải sẽ là các tín điều đạo đức. 
Trường hợp khác, khi tâm trí chúng ta trụ trên một đối tượng vật chất, ngôi vị nào đó. Tôi trụ trên ngôi nhà, máy vi tính...Tôi đang là giảng viên, giám đốc. Một khi các đối tượng này có nguy cơ bị đánh mất, tôi đâm ra bất an...Lời giải cho trường hợp này là một sự vượt qua liên tục. Trên một hướng khác, sự hòa tan trọn vẹn. Làm thế nào giữ một hạt nước? Xu hướng chung là việc đặt nó trong một cái ly. Dĩ nhiên, tôi phải tìm cách giữ cái ly bằng việc đặt nó trong một hộc tủ. Quá trình này nhân lên dần. Khả năng là vào một lúc nào đó, hạt nước chẳng còn thể sử dụng, nó bị bốc hơi hay sinh ra vi khuẩn...
   Có một câu trả lời từ Budha. Vùi hạt nước đó vào trong biển!





















   Vừa nhận được một sự hưởng ứng và chia xẻ. Một người bạn vừa gửi đến tôi vài kiến giải của Osho. Chúng ta bất hạnh vì quá tham vọng. Hạnh phúc khi buông bỏ tất cả. Thiền định đem lại sự an lạc...Điều này không có gì để nói vì sự đúng đắn, vì sự thật của nó. Tức rằng thay vì bình luận là thực hành thiền.
   Câu thứ hai, dường như phức tạp hơn thế. Tâm trí chuyển động khi vướng vào ngoại cảnh. Điều này là thực, tuy nhiên, cái kế tiếp vẫn là một tình trạng phân hai,lựa chọn. Tôi sẽ khu biệt với ngoại cảnh, và như vậy, lập ra một vách ngăn với môi trường đồng loại? Nếu như không cảnh giác, trong khi đóng cửa để ngăn chận bụi và tiếng ồn, tôi sẽ đóng luôn cả âm nhạc, ánh sáng?
Công án này quá lớn, không thể diễn trình trong vài dòng. Và thực ra có ngoại cảnh hay không? 
Tại đây nhằm khỏi lạc hướng, ta phải lập ra một cái đích khác. Chung cục, chính là hạnh phúc, giải thoát. 
  Vấn đề đặt ra là tôi có thể nếm trãi hạnh phúc khi đồng loại bất hạnh? Nói như Eliot, nhà thơ Anh, tôi có thể ăn được một trái đào?






 4 giờ.
...tôi thử nghiệm khả năng làm việc nên tiếp tục. Việc nhắc đến Eliot làm tôi nhớ một sự khôn ngoan khác. Điềm đạm và xem xét thấu đáo vấn đề. Thay vì một cộng đồng quá lớn, chỉ còn tiếng vỗ tay hay là tiếng động, nên hướng về những nhóm nhỏ. Các bản sắc được giữ gìn. Thay vì các phản ứng qua quýt, gọi là có, chúng ta thận trọng nhưng không chậm chạp quá trong việc phát biểu, hành động...Tôi có vội vàng quá trong sự xác lập này? Hay là life still life.
   Cuộc đời vẫn cứ là cuộc đời. Tôi vừa viết những dòng này vừa nghe tiếng chửi thề của hai người đang cãi nhau trước nhà. Một đàng chúng ta có Moda trong những hòa điệu. Đàng khác là Đốt, qua lăng kính của văn sĩ, một cuộc cãi cọ bất tận và thường trực giữa lòng đời...
FB làm mất đi ý nghĩa của giao tiếp? Đó là một cảnh báo nhỏ trên đường. Thay vì các tiếp xúc thân tình, trực tiếp và thấu đáo chúng ta chỉ còn biết yes hoặc no? 
   Nói như vậy không phải phản ứng. Minh triết thật sự là không nên tham vọng. Tham vọng số đông, tức bệnh lãnh tụ là một thứ chết người...
Nhận được sự giao cảm khác từ những người bạn... Thay vì hướng đến các giải pháp toàn bộ, không bao giờ thực hiện được, chúng ta hướng vào các trạng thái sống. Nói cách khác, sự sung mãn của một cái cây tương lai chỉ có được khi ta có những hạt giống tốt.




20 giờ.

Gọi ra những khoảng không
Đóng đinh những choáng váng. ( Rim bô)
   Tôi vừa choáng váng, và trấn tĩnh lại. Sau khi ăn chiều trong một tiệm cơm chay trên đường tôi vào Napoly chờ đợi. Đây là một quán cà phê nhỏ, loại ca phê mộc. Bàn ghế hầu hết làm bằng gỗ nhỏ. Không gian tương đối thoáng đãng. Phía sau là một phòng được trang trí sơ sài theo kiểu Nhật. Khách ngồi trên những chiếc chiếu. Vừa có một cơn mưa nhỏ nhưng không hết nóng bức. Thỉnh thoảng một cơn gió thoảng qua, và lá phượng tiếp tục rãi trên mặt nền...
    Cô gái đến và toàn thân tôi rung động. Cô gái mặc một chiếc áo dài màu da cam, quần trắng. Sau khi nói chuyện một lúc qua điện thoại, cô bé vào trong quán. Vẫn dáng dấp uyển chuyển và tăng thêm một ít do trang phục...Tôi nghĩ đến những cô gái trong tranh của Tô Ngọc Vân. Qua một lúc ra sau, cô bé trở lại sân và đứng trước tôi  ít phút. Chỉ còn một khoảng cách nhỏ. Tôi chưa đủ bản lĩnh để nhìn thẳng vào người đứng trước mặt…Cô gái chừng 26 tuổi nhưng không có gì là tuổi teen cả, có thể do dáng dấp hay khuôn mặt, thanh tú và hơi nghiêm một ít.
Nàng đến một cái bàn phía đối diện tôi đang ngồi và nói chuyện với một cậu sinh viên ở đó. Phía sau lưng,  vùng áo dài được vén lên là một vùng trắng ngần của da thịt. “Tà áo em phơi bày....
Cảm xúc và thân thể tôi thay đổi liên tục. Vừa ấm áp, vừa rạo rực. Vừa thộn ra… Có thể mạnh dạn đến bàn và làm quen nhưng tôi chưa cần vội. Tôi đã có chủ ý....
Tôi lại cảm thấy ấm áp và rạo rực một lần nữa. María! Làm sao con được nàng?
   Cô gái đứng dậy ra về. Trời lại rắc một cơn mưa nhỏ...Về phần tôi, thực thà mà nói không còn đứng dậy nổi! Trong lúc tính tiền, tôi biết thêm một ít về cô gái. Sinh viên ngân hàng vừa ra trường và đã đi làm. Tên cô gái là Li...
Tôi vừa đến một bước ngoặc nghiêm trọng. Đừng làm thơ, đừng nằm mơ mà phải action! Tôi lại nhớ lời nói trong mơ, một chuyến đi thay đổi...

















8h, Ngày 9, tháng 6

    Sự giống nhau về mặt bằng khu phố, hoặc chung cư, là trạch vận, tức địa khí. Có vài điều cần nói, thứ nhất, sự giống nhau này là quá rộng, nó chưa đủ xác lập một kết quả duy nhất. Trong cùng một nhà hát, từ những chỗ ngồi khác nhau, sẽ có những hình ảnh khác nhau về sàn diễn...Tôi và anh có thể cùng xem Bond biểu diễn. Tuy nhiên do chỗ và hướng ngồi, tôi có một kết quả, một hiệu ứng khác so với anh, một cái ghế hàng ba so với ghế hàng nhất...
   Một nhân tố khác, Thiên, tức thiên khí, thời vận. Căn nhà tôi đang ở đó buổi sáng khác với buổi chiều, mùa xuân khác với mùa đông. Thực vậy, vì rằng nó nằm trong tương giao với môi trường, các vị trí của mặt trời, mặt trăng, những ngôi sao. Nói nhanh là, tôi sẽ có những kết quả khác nhau từ những thời điểm khác nhau. Điều này tương đối đơn giản. Cùng đại lộ đó, trong buổi sáng tôi sẽ nhích dần từng bước một và thậm chí dừng lại. Vào lúc khuya tôi sẽ thả sức chạy, hoặc nữa nhàn tản hưởng trăng mà không bị phạt vì quy phạm tốc độ..
   Nhân tố sau cùng, tức là Nhân. Các tham số của phương trình tăng dần, và cần nhiều biện luận. Mục đích ở đây, tôi nhắm đến việc giúp người khác nhìn rõ hơn vấn đề. Nhìn một cách lớt phớt, ta thấy những múi cam giống nhau. Tuy nhiên, bên trong nó là những tép cam khác nhau. Nhận thức những khác biệt này giúp chúng ta nhận rõ hơn cái gọi là cuộc đời, số phận. Hiểu mệnh là cởi mệnh. 
   Tôi, giả định một người mạng Mộc. Tôi liên tục thay đổi, năng động. Như vậy, những yếu tố của cây, mộc khí đang biểu lộ qua chính cái tôi đó. Hiểu được điều này, tôi sẽ bổ trí thật nhiều nước trong nhà, tức thủy sinh mộc. Nếu không rõ được, tôi thường xuyên rơi vào sự khô khát mà không rõ nguyên cớ. Thêm nữa, trong tháng này, cho là tháng của Kim, tôi cần phải nhận diện và cân nhắc. Nếu không, tôi phải trả tiền, mất trắng, phá sản, vì là, kim khắc mộc. Tôi cần phải kiên nhẫn chờ vào một lúc khác, thời điểm của thủy...
Những điều này chỉ nhằm minh họa. Thực tế còn vi tế hơn thế. Sự hiểu biết sâu sắc và bao quát giúp chúng ta tránh những hành động khinh suất, làm liều...Không thể vặn một cái đồng hồ theo ý của riêng mình
   Nói như vậy phong thủy để làm gì? Nhận thức chính xác hơn các quy luật đang chi phối con người, cá nhân, sẽ giúp cá nhân đó tổ chức đời sống. Họ sẽ vượt qua những cái ba rie của đường đời mà không cần phải đập phá, manh động. Hoặc nữa, sau khi nhận ra vật cản, không nhận thức nó là tạm thời, tôi hủy luôn ý định lên đường. Đến Dà lạt nghĩ mát, đi Đài bắc thưỡng lãm tranh, hay nữa tìm Đất hứa...
  Bản thể của bạn được cấu tạo bằng những gì? Bằng cách nào?

 10 giờ.

    Nhân tiện do nhắc đến đất hứa, tôi sẽ dành những trang cuối của tập ngẫu văn này để nói đến nó. Giờ thì trở lại chủ đề. 
Một bức tranh thống nhất, điều mà tôi muốn nhìn thấy vừa có một sự tích hợp. Các lý giải của phong thủy và phật học. Sự rời ra giữa hai trường phái này nếu có, thật là đáng tiếc. Tuy nhiên, các tiền nhân đã giải quyết việc đó...Con người, thực chất là một trường khí. Nó dao động và biến chuyển không ngừng. Thể xác sinh học, hình thức trông thấy chỉ là một phần của nó. Cùng với đó là một vùng mờ bao quanh thân thể. Thông qua vùng mờ này, cá nhân tiếp nhận những nhân tố khác, từ bên ngoài. Vùng mờ, tức thân trung ấm, trong nhìn nhận của Phật học...
   Căn tảng của phong thủy xác lập theo vùng mờ này. Tôi kiến tạo nhà cửa, trang trí,,,,tức rằng tôi đang thay đổi vùng mờ đó. Nếu như không có nó, hoặc là một tình trạng sáng chói của hào quang, ngọc như ý, nếu anh ta đắc đạo. Hay nữa, một thể sinh học thuần túy....Cái đối với số đông là cảm xúc, suy nghĩ,giao lưu, ẩm thực. Vùng mờ liên tục phát động. Nó lặn vào trong thân thể cho đến lúc mờ hẳn, tức hóa thổ. Hoặc nữa, trở nên sáng rỡ. Anh ta bước lên bục đăng quang, anh ta nâng cốc, anh ta đọc diễn văn khai mạc....
  Thông qua kênh phong thủy, vì rằng còn có nhiều kênh khác, con người có thể tái xác lập vùng mờ của mình. Tôi không muốn đóng chặt trong bản thân mình. Giải pháp bằng cách nào? Tôi sẽ mở thêm môt cánh cửa về phía đông, Khi đó, do tiếp nhận nhiều ánh sáng, tôi sẽ được nó thúc đẩy nói năng, đi lại và khiêu vũ...Hay nữa tôi sẽ mang thật nhiều hoa vào nhà. Trong sự huân tập của hương hoa tôi sẽ được thanh tẩy dần và thậm chí hòa nhập với nó...






















11 giờ.

...Hôm qua có một sự kiện nho nhỏ, ngày sinh nhật của me. Trong khi làm việc tôi quên mất. Hơi lưỡng lự một ít. Nên viết tiếp về phong thủy hay tổ chức hậu sinh nhật. Nói một cái gì đó về bản thân. Tôi cảm ơn những người sinh thành. Không có bánh hay đèn trong lúc này. tuy nhiên hương và trầm lúc nào cũng có....Thêm nữa tôi nghĩ rằng mình cũng đã được một cái gì đó là quá tặng của cuộc đời...
Giờ tiếp tục.

















11 giờ

  Ta có bỏ sót một cái gì? Trở lại bàn bi a, ta xem xét vài khía cạnh khác. Chủ ý của tôi là làm rõ nghĩa một trong ba nhân tố của Tam tài, tức thiên, địa, nhân. Cho rằng cùng một cái bàn, hình dung như địa trạch. Cùng chơi dưới ánh sáng những ngọn đèn, tức thiên thời...Yếu tố nhân thể hiện trong việc nắm vững các quy luật hình học, tức anh ta tính toán đường chạy của bi. Hơn thế nữa còn là thể lực của chính người đó. Tôi có thể xác định toàn bộ nhưng trong khi thọc gậy tôi chưa đủ sức. Viên bi không tới đích...
   Trong khi ta phát tâm tìm học, thế nào cũng có người dạy dỗ, là trực tiếp hay gián tiếp qua nhiều kênh giao tiếp, sách sở, trong giấc mơ...Tôi được học một ít. Và do vậy, theo đúng đường truyền tôi phải bộc lộ những gì mình sở đắc. Đột nhiên tôi nhận ra thầy giáo sắp đến của mình. Ghi chú này nhằm tránh việc độc giả cho tôi lắm lời. Thêm nữa tôi càng cố gắng hơn trong việc thể hiện một vấn đề.
  Trở lại mạch chính, tức phong thủy. Trường phái này có nhiều nhánh rẽ.Tôi thuộc về Huyền không học. Một sinh viên hạng hai hay hạng ba gì đó. Huyển không là gì?
Học phái Huyền không dựa trên sự vận hành của chín ngôi sao, tức cửu tinh, lý giải sự tác động của nó đối với con người. Những ngôi sao này có tính chất khác nhau, thông qua khí chúng tác động đến con người trên mọi phương diện. Có thể nói gần như toàn bộ: sức khỏe, thành đạt, danh vọng, bệnh tật, hủy hoại. Bản thân các ngôi sao đó không tốt hoặc xấu. Việc phân định là do con người. Ví dụ, sao Nhất bạch, một ngôi sao chủ về sinh khí, học vấn, cái đẹp. Trong khi tiếp nhận nó một cách sung mãn nhất, tôi hấp thu nguồn năng lượng của sức lực, trí tuệ và cả thẩm mỹ. Tôi trở nên hưng phấn từ trong đổ nát, rệu rã. Tôi nhạy cảm và nắm vững mọi vấn đề....Mặt trái ở chỗ, nếu như thất thời hay lạm phát tôi trở nên lang thang, phiêu bạt và đơn độc...
   Nhìn ra một nhân tố như vậy và thực vậy, cái trước hết nhận thức thoát khỏi những lý giải nông cạn, phút chốc. Tôi đang bị trục trặc trong một công việc chẳng hạn. Hiện tượng là nhân viên chậm chạp, đối tác liên tục khó dễ, sinh sự. Phần nổi của hiện tượng là vậy. Bên trên nó chính là Thất xích đang phát động. Ý thức điều này, hiển nhiên tôi sẽ điềm đạm hơn. Thay vì quát tháo các nhân viên tôi kiên nhẫn chờ đợi thời điểm của Bát bạch xuất hiện. Mọi rắc rối được giải quyết tức khắc. Linh hoạt hơn thế, tôi bố trí nội thất, sân vườn thế nào để ánh sáng của Nhất bạch, Lục bạch, Cửu tử liên tục chiếu đến. Khi đó tôi và đồng sự liên tục được cung cấp năng lượng từ sức khỏe đến trí tuệ...Nói cách khác tôi thay đổi được nhiều thứ một cách tự động....
    Có nhiều ý nghĩa của hiện tượng. Với nhận thức ta càng nhận ra sự uyên áo và mầu nhiệm của trời đất. Tôi đốt một nén trầm. Hương của trầm không chỉ phảng phất trong căn phòng mà lan xa hơn thế. Thứ nhất,giửa lựa chọn đốt và không là một khác biệt lớn. Nếu  ngồi thừ ra đó, tôi sẽ tiếp tục bực bội, trầm cảm và stress! Thay vì thế, sau khi đốt, mọi việc đổi khác. 15 hay vài ba giờ sau đó, một cộng sự của tôi sẽ đến và hoàn tất sự dở dang đang đè nặng lên toàn bộ. Hay nữa, chỉ vài giây sau, một cú điện thoại cuốn tôi ra khỏi bàn, khỏi phòng...
  Huyền không là gì? Huyền giả nhất giả. Huyền tức là một. Ta tưởng ta xa cách với đồng loại, môi trường, hoa, chim...Tuy nhiên tất cả là một. Tôi chính là anh. Và do vậy để giải tỏa cơn khát của tôi, một ly nước chưa đủ. Tôi phải chia hai ly nước hoặc là trong dự kiến công việc, tôi phải giải quyết đồng thời cho hai người, ba người....
     Phía trên cái tôi đó, là ánh sáng của những vì sao liên tục đổ xuống. Ta không phải lo vì một tình trạng lạm phát.















8 giờ.
   Ma ri a linh hồn tôi run rẩy ( Hàn Mặc Tử)
   Lần này tôi không phải chờ đợi vì cô gái đã đến trước. Nàng ngồi sau cái quầy và đang dùng bữa cơm chiều. Xong bữa cô gái bước ra ngoài thu dọn. Tôi kín đáo quan sát. Nàng mặc một cái áo màu da cam, váy ngắn màu đen. Một kiểu trang phục thời trang và trí thức. Vẫn dáng đi uyển chuyến và thêm phần đài đệ. Quán chỉ có vài khách và mấy sinh viên đang ngồi ở cái bàn nhỏ trước mặt .Tôi chưa tiện mời cô gái một ly cà phê nên đành chỉ im lặng cảm thụ. Buổi chiều có một cơn mưa nhỏ nên không khí dịu đi một ít. Tôi phát hiện thêm sắc thái hiền hậu nhưng nghiêm nghị qua vài đường nét trên khuôn mặt.Nói tóm lại, từ trang phục, dáng dấp cho đến khuôn mặt nice and nice… Tôi hoàn toàn thỏa mãn.
   Tôi viết những dòng này tương đối bình thản, tuy nhiên khi ở quán thực là xáo động.Tôi sắp sửa ra về vì đi đã hơi lâu. Cũng có thể ở thêm nhưng cây cỏ trong vườn đang đợi tôi về để chăm sóc. Một số cây ở nhà đã chết do thiếu nước. Nhân tiện, kể thêm rẳng giữa tôi và cây có có sự giao cảm sâu xa nào đó. Thỉnh thoảng tôi nghe tiếng vài cây mai nhỏ đòi tưới nước...
Viết những dòng này tôi buồn rười rượi...
    Nít, một triết gia Đức nổi tiếng với sự mạnh mẽ trong tư tưởng, bút pháp. Có một nhận định Nít triết lý với cây búa. Cây búa đó chẻ đôi truyền thống tư tưởng Tây phương. Nít yêu một cô gái nhưng không dám tỏ tình. Và rốt cuộc trong cuộc đời của Nít vẫn hoàn toàn đơn độc.Đời là vậy. 
Tôi không thể rơi vào trường hợp của triết gia người Đức.
   Nàng ra về và mặc thêm cái áo khoác màu đen. Một bộ đồng phục. Nói thực là, thỉnh thoảng tôi trông thấy cô gái cười nói với mấy sinh viên. Tôi ngại điều ngược lại, cô bé u sầu, cáu kỉnh hay nhăn nhó gì đó. Rốt cuộc thì "lòng anh thôi đã cưới lòng em".
    Tôi biết chắc là tối nay mình phải thức khuya thêm một ít.

















 10 h.

Vì em đi vào lúc gió đang bay
Năm ngón nhỏ như sương đầm lá ướt
Em đưa tay anh bắt với ngần này. ( Bùi Giáng)
      Trở lại chủ đề phong thủy, ghi chú vài dòng trước khi kết thúc. Nguồn gốc của Huyền không học chưa được rõ ràng lắm vì nhiều lý do. Sự thất truyền các văn bản qua lịch sử. Các nhà Huyền không trong quan điểm thiên cơ bất khả lộ nên không nói nhiều về công việc của mình. Có những lý giải khác nhau về cửu tinh. Một số cho là từ các chòm sao khác. Một số cho là bảy vì sao Bắc đẩu, cùng với hai sao nhỏ ở phần đuôi của nó, mắt thường không thấy được. Cái nào là chuẩn xác?
Các tài liệu Huyền không không có lý giải mấy về mặt triết học, thực chất là Dịch học. Các nhà vật lý hiện đại dường như không mấy khi nhắc đến nó. Cuộc song thoại nếu xảy ra như thế nào? Có thể thấy sự thống nhất trong quan điểm về khí, rốt cuộc là năng lượng. Tuy vậy, lý giải này quá chung chung. Tôi nghĩ cuộc song thoại có thể tiến xa hơn thế. 
  Khái niệm Lượng thiên xích, cây thước của trời đất, là một nhân tố quyết định và huyền diệu trong phong thủy. Theo kinh nghiệm vài người nó chính xác một cách kỳ quặc. Tôi tin tưởng điều này thông qua sự biểu lộ của chúng, là màu sắc và tác động. Thêm một ví dụ làm rõ nghĩa. Tôi canh thời gian theo lượng thiên xích, lúc đó là mười giờ, của sao Lục bạch. Một quầng sáng xanh và trắng quét qua khoảng sân trước nhà. Một trạng thái vui thích và ấm áp nhập vào thân thể tôi lúc đó....Ngàn năm có một. Tôi vội vã đóng đinh trạng thái trong một bức thư pháp hãy còn lưu ở nhà.
   Lượng thiên xích có thể được viết thành các phương trình vật lý? Điều này thuộc về công việc của các nhà vật lý. Tôi chỉ vẽ một đường dẫn ngắn....




















8h, Ngày 10, tháng 6,

     Tôi dự định hoàn thành tập tùy bút này trong vài ngày nữa để nói hết những đề mục từng đề cập Nói nhanh và không ngần ngại bất cứ điều gì, đó là cách làm việc nhanh chóng và hiệu quả nhất. Mọi việc nên tiến đến trạng thái tự động, kể cả viết lách.
  Vài sự kiện vừa xảy ra làm đảo lộn dần kế hoạch của tôi, trục của chuyển động. Kim la bàn thay vì hướng Bắc nam giờ là Nam bắc. Sau đó là gì? Không phải thắc mắc quá, sự chuyển hướng như thế nào vẫn không rời khỏi mặt đất. Thêm một lưu ý khác, nên diễn đạt mọi thứ rõ ràng hơn nữa, từ màu sắc đến đến hành văn, ngôn ngữ. Sự súc tích quá đôi khi lại dẫn đến hiểu lầm. Ở đây tôi vẫn thường được nhắc, nên nói hết và rõ ràng đến mức có thể.
   Sau khi cân nhắc mọi điều, hướng quan trọng vẫn là tương lai. Nói ra điều này là vì tôi bị dính kết với quá khứ quá nhiều, từ tâm lý cho đến vật lý. Không phải là quay lưng hay quay mặt nhưng ưu tiên cho sự sống là then chốt. Và thêm nữa, tâm điểm chính là con người. Gocky có ý tưởng một con người xấu còn hơn một cuốn sách tốt. Điều này thực là sâu sắc.
Hình dung tôi đang nói chuyện trước một nhóm người, và thực vậy, xảy ra qua face book. Tôi được nói và được nghe. Đó là sự thật. Từ bộc lộ những gì sâu kín trong tâm hồn đến các tìm kiếm triết học. Việc nói giảm, một phần nào đó là không tôn trọng người đối thoại. Tôi nói đến những gì là triết học, suy tưởng, đông hay tây là tôn trọng anh đó. Không phải việc khoe khoang kiến thức hay là làm dáng. Mọi việc xét về sâu xa thực là nghiêm túc. Cây trụ đó, tôi phải bố trí bằng 4 cây sắt 20 chẳng hạn. Không phải kiến trúc sư đánh bóng tầm quan trọng mà thực là như vậy. Nó được xác lập bằng các phương trình cơ học.









.











8 giờ.

    Tôi vừa ra Napoly, khoảng 6 giờ trên. Hai cậu sinh viên đang lau dọn sàn nhà. Sân quán sạch sẽ hơn nhưng vẫn còn lá phượng. Vài đợt gió nhẹ thổi và từng chiếc lá phượng vàng li ti trãi xuống mặt đất. Trong quán là một đĩa nhạc của Trịnh Công Sơn. “Em đi về đường mưa ướt áo...
Tôi ngồi xuống một lát thì từ trong cô gái đi ra. Tôi không hình dung điều này và thực là chân tay mềm nhũn! Có khi chuyện đó có thực. Xương sống của tôi đã bị rút và nàng đang nắm giữ. Khuôn mặt cô gái tái đi một lát. Xin lỗi vì đụng chạm…
 Cô gái đi làm. Rốt cuộc cho đến giờ này, tôi vẫn chưa bộc lộ được điều gì. Tôi biết ngay việc mình phải làm sắp đến. Trong một cái lọ thủy tinh nhỏ đặt trên quày là một loại liễu trắng. Tôi nghĩ đến việc cắm một hai cái hoa hồng trên đó. Một hay hai?
   Trước khi tiếp tục, tôi sơ lược vài dòng tiểu sử cho những bạn bè cũ và mới nhận diện, giao cảm.Tôi từ đâu tới? Tôi đang ở đâu? Tôi sẽ hướng về chỗ nào? Bắt đầu từ năm 2013. Tôi làm việc tại Sài gòn và tình thế sa sút dần.Cùng vài sự kiện từ quê nhà tôi quyết định trở về. Một năm qua, tôi giải quyết một đống công việc tại nhà. Chỉnh trang, vườn tược…
   Lối thoát tinh thần của tôi lúc này vẫn là thiền, thư pháp và một vài nghiên cứu, tức phong thủy. Chính xác là tôi nhận một cái đơn đặt hàng: làm phong thủy. Đơn này chính xác!
Đi về núi hay ra biển? Về một phương diện, tức đời sống gia đình, tôi có thiên hướng đi về núi dần. Tìm ra một tảng đá và ngồi trên đó, sương rơi, mây bay và hoàn toàn tan biến vào vĩnh cữu. Nhưng, hãy còn một vài việc nữa, anh ta chưa thể tan biến được. Cách đây chừng nửa tháng, tôi trở lại Sài gòn làm một số công việc. Một thuộc về phong thủy, một nữa là xuất bản cuốn sách. By the way, vài ngày nữa tôi sẽ thông tin trọn vẹn đến bạn bè về chuyện sau này.
   Tương lai thế nào? Tôi đứng trước nhiều nhánh rẽ và phân vân một ít. Nói thực là, dầu là trong trạng thái nào tôi vẫn giữ mình sự thanh thoát. Đôi khi tôi ngạc nhiên về điều này. Có thể đó là một sự cứu rỗi nội tại mà tôi được ban tặng...
    Rồi thì nàng đã đến! Trước khi đứng vững trở lại, tôi đang lộn nhào!












2h.

   Bạn bè ta ở đó, còn lội đèo băng sông. ( Đi qua vùng cỏ non)
    Điều quan trọng và lý tưởng là một lối chơi bè, hòa tấu. Định vị lần nữa, trong lúc này tôi như một người viết, đang thủ một cái kèn hay ghi ta gì đó. Không phân biệt quá nhưng cái đó là hạng hai, ba. Hạng một của violong, piano…

    Chủ đề là giao lưu, truyền thông, facebook.Có một quan ngại là fb làm mất đi ý nghĩa giao tiếp. Ta hình dung giao tiếp thực sự như sự tương tác của hai cái bình nước.Điều quan trọng là nước. Cái bình phần bên ngoài chỉ là phương tiện chứa đựng. Thực tế xảy ra là, chúng ta chú ý cái bình hơn là việc truyền nước trực tiếp,Chúng ta bị ngăn chận do nhiều thứ.Anh có cùng đẳng cấp với tôi không? Học vấn anh thế nào? Quê quán, tuổi tác. Những điều này trong tiếp xúc thường ngày ngăn cản chúng ta lại. Thêm một phương diện khác thuộc vể tâm trí. Chúng ta không đủ niềm tin trong tiếp xúc người khác. Điều này là sự thật. Giao tiếp trực tuyến và cởi mở không xảy ra. Thay vào đó là thăm dò, chờ thử…Chúng ta thủ súng lục trong cặp xách!
    Thiện tâm, con người thực sự bị phong trong những lớp vỏ bọc, nó nằm trong tình trạng chết ngạt. Chúng ta lựa chọn cái gì? Cái vỏ bọc hay là phần hạt trong đó?
     Fb là một phương tiện như bất kỳ phương tiện nào khác. Bản chất nó không tốt hay xấu.Về phương diện quan hệ nó là một khí cụ hiện đại và hùng hậu. Thực tế là nó giúp chúng ta rút ngắn những khoảng cách. Một cuộc giao tiếp qua mạng, mau chóng loại đi những ngần ngại trên giao tiếp thực. Đứng trước nhau, ta vòng vo tam quốc, thậm chí thay đổi cả ý định. Fb giúp chúng ta trực tuyến và cởi mở toàn bộ...
   Có thể xem xét những khía cạnh thú vị của hiện tượng. Tuy nhiên tôi nhắm đến một chủ đích khác. Thế giới thực và ảo.



















3giờ.
    Giao tiếp thường ngày, thông qua nhìn, nghe,nói...thoạt tiên là thực. Nó thường có trong tuổi trẻ, thời thơ ấu. Trong sự trưởng thành, mặt trái của nó, chúng ta phòng thủ mình trong những kế hoạch, đối sách...Nói cách khác, chúng ta không còn trực nhận cùng đối tượng. Một vài hiện tượng lân cận, việc nói dối, tự kỷ ám thị, sự hoang tưởng, chém gió...Nói tóm lại, chúng ta biến thành ảo ảnh và ma quái. Cái chúng ta tưởng là thực, thực ra là sự pha trộn và đánh tráo. 
Bản chất hiện tượng này còn sâu xa hơn thế, tuy nhiên ta tạm thời dừng lại. Chủ đích là, thông qua fb, cái thực đó bộc lộ một cách nhanh nhất. Nếu như tôi tập trung thật sự, trong việc gõ những dòng chữ này, tôi loại đi rất nhiều sự pha tạp trong chính mình. Tôi sẽ không còn ngần ngại, tôi sẽ không còn khom lưng hay khúm núm....Tôi nói thẳng!
    Thế giới ảo trên mạng, không tính đến các trò giải trí, là một thế giới thực của tâm trí. Nói như ngôn ngữ thiền, dĩ tâm truyền tâm. Chúng ta không bị dính mắc quá nhiều vào ngôn từ, vào hình tướng của sự việc. Chúng ta tiến dần đến sự hô ứng.






20 giờ 30.
...Chiều chiều sáng sáng...(Lovestory)

   Tôi lại vào Napoly. Quán chỉ có một cậu sinh viên đang quanh quẩn đi lại. Tôi ngồi chờ một lát. Nàng không đến.Tối qua tôi đã nhờ một cậu bé đưa cho nàng cái cac. Mục đích là cho nàng biết  email, điện thoại. Tôi ngại cậu ta quên đưa. Hiện trạng tôi cảm giác mình nhích từng bước một. Một lúc sau, quán đông khách dần. Thực khách xem trận đá bóng. Tôi nhìn ra ngoài đường canh chừng những gì là màu cam, màu vàng...
Cô gái không đến, và tôi chuẩn bị ra về. Tôi vừa móc tiền thì nàng đã dừng xe phía trước. Tôi ngồi lại!
   Một trạng thái vui sướng lan tỏa khắp cơ thể trong khi tôi viết những dòng này. Rike nói: hãy để cuộc đời lựa chọn hơn là lựa chọn cuộc đời. Tôi post thêm bài thơ nhằm diển đạt một tư thế hoàn chỉnh của mình.










6h, Ngày 11

   Ban dắc thông qua các tiểu thuyết, trình bày xã hội với con mắt thường. Đây là điều mà văn chương Việt nam hiện hành. Prust, trong tác phẩm Đi tìm thời gian đã mất cung cấp cho người đọc một cái kính lúp. Ta nhìn ra thực tại trong từng chân tơ kẻ tóc. Đến Pinter, một nhà thơ và kịch tác gia người Mỹ mọi việc được chiếu bằng một tia cực tím.Các bức tường trở nên trong suốt. Các ngôi vị nằm trong trạng thái dao động và hạ giá dần...
    focust nhanh. tôi định nói về tuổi trẻ trong những dòng này.















9h, Ngày 11

   Không phải lập thuyết hay luận giải gì về tuổi trẻ. Tôi chỉ suy nghỉ thông qua những đứa cháu trong nhà, vài nam nữ quen biết, thêm một số hiện tượng xã hội.
Có một thế hệ mới hình thành, ta dễ dàng nhìn thấy thộng qua thời trang, tiện nghi, những quan tâm của họ. 
Quan hệ giữa các thế hệ như thế nào? Những người được xem là trưởng thành nhìn nhận các thành công của họ như thế nào? Có nhiều phản ứng. Một nhóm là tin tưởng, chia xẻ và hứng khời. Một số nữa là dè chừng, xoi mói, và dĩ nhiên, thủ sẵn các phòng bị, đối sách. Thêm một nhóm nữa, là khai thác, trục lợi...
Quan hệ giữa các thế hệ là một bức tường, từ tranh tre nứa lá đến các tuyến bê tông phòng thủ. Một khi công việc và tầm quan trọng của nó nhân lên, tuyến phòng thủ càng dày đặc...Không có niềm tin giữa các thế hệ. 
Tôi chỉ nêu một số trường hợp. Không phải là một kết luận toàn bộ. Có một hiện tượng khác, tuổi teen. Tuổi teen là gì?
Thời trang, ẩm thực, giải trí có thề phân chia theo nhóm. Sau việc đó, các nhà giáo dục xã hội, các nhà văn, đạo diễn,,,tiếp tục phân chia trong tư tưởng. Tuổi teen trong phương diện ấu trĩ, suy đồi của nó được forcust và có bao nhiêu tiêu cực hậu quả kéo theo đó. Những người trưởng thành thay vì chỗ đứng khả kính của mình muốn quay lại tuổi teen. Những cuốn sách, những bộ phim dành cho tuỗi teen. Thay vì thể hiện hay khôi phục tính tươi mát thanh xuân của lớp tuổi này là những trò giải trí rẻ tiền và thâm chí sa đọa....
   Tôi xin trích dẫn nhìn nhận của một đạo diễn Nga, đạo diễn của bộ phim Thời của những vũ công. Cứ như thế, chúng ta nguy mất. 
Một số tuổi trẻ, không ý thức về hiện trạng của họ, hoang mang và lạc lõng. Không có thần tượng, khộng có con đường. Họ quay về những gì phập phồng và ngắn hạn. Các quày baar, các phòng karaoke nuốt chửng họ. Một số khác, trí thức hơn, tức là thành phần ưu tú của xã hội, hướng ra nước ngoài. Đứng làm gì trên một mảnh đất khô cằn từ quá nhiều phương diện. Nó đã bị thiên nhiên, lịch sử xói mòn. Và thêm nữa sự hút của những cây đa cây đề?
   













1giò 30

   Tôi sắp kết thúc tản văn này,Mắt Phượng, và có vài dòng ghi chú. Trong thời gian viết, tôi nhận được sự giao cảm từ các bạn bè qua trao đổi, tranh ảnh, âm nhạc. May mắn rằng tôi chưa gặp một phản bác nào.. Nó được viết một cách chớp nhoáng. Do vậy, tính tự phát là chính...Tôi hy vọng là không làm mất thời gian của bạn bè trong khi đọc. Khá hơn một ít, nếu như truyền đến những người khác sự cảm hứng nào đó, tôi vui sướng vì mình đã sử dụng thời gian trống mà không lãng phí. Tôi đã nói từ đầu: thi ca làm công việc gợi hứng...
    FB nói riêng, truyền thông nói chung do tính năng đa dạng của nó có thể sử dụng vào nhiều mục đích. Thông tin, chia xẻ, học hỏi, giải trí...Tôi đang sử dụng fb theo các nhu cầu học hỏi, hòa nhập. Tôi không nghĩ đến việc giải trí. Không phải nghiêm ngặt quá, nhưng tự hỏi giải trí cái gì khi có quá nhiều sự thất vọng, buồn phiền trong đời sống này?
   Thay vào đó, mu sic là một sự hóa giải toàn vẹn...Trong thời gian viết, một vài vấn đề phát sinh gián tiếp mà tôi muốn xem xét trong những dòng cuối này.Tính chất của những câu chú. 
Ngôn ngữ chỉ là vỏ bọc của tư duy, hấu hết là thế. Tôi nghĩ đến trang giấy, tôi nói lên từ trang giấy. cùng với đó là một thực tại trang giấy nào đó. Giữa ba hiện tượng ý thức, ngôn ngữ, thực tại là rời ra. Chẳng hạn, tôi có thể nói page thay cho trang giấy....thay vì một trang giấy a 3 là a 4 ...các hiện tượng này không chồng khít lên nhau. Trong trường hợp này, ngôn ngữ thực là vỏ bọc của tư duy, tư tưởng...
   Tình thế khác đi trong các câu chú. Một câu chú thực sự không được chuyển dịch từ ngôn ngữ này sang ngôn ngữ khác. Nói cách khác, trong những câu chú, ý thức, ngôn ngữ, thực tại là một.
Xét như vậy, dẫn đến điều rằng, hiện thực mà con người đang sống là một hiện thực đa chiều, đa nghĩa...Nó, tựa như bóng của một cây trụ được chiếu trong nhiều nguồn sáng. Có những bóng đổ khác nhau. Tính xác thực của các bóng là như nhau, tất nhiên về hình ảnh là khác nhau do nguồn chiếu. Các bóng này thường là không thỏa chúng ta trên nhiều phương diện....Mặc nhiên chúng ta muốn một cái bóng toàn hảo?
    Tôi tạm chia tay bạn đọc trong tản văn này vì một vài công việc mới. Trân trong chào và hẹn gặp lại!










21 giờ.

    Giữ lấy đức tin bền vững em ơi. Giữ lấy trái tim đòi sống yêu đời...( Hoàng Việt)
   Tôi ngồi ở Napoly nhưng nàng không đến.Lúc đầu suy nghĩ còn sáng rõ, mạch lạc. Một lát sau, tôi đờ đẫn dần. Có khi, không chỉ xương sống mà tâm trí tôi đã bị cô gái cuỗm đoạt. Thực ra thì tôi mong điều đó xảy ra...
Năm trước có một lần tôi uống cà phê trong quán trên đường CL. Một người đàn bà mang cái túi vải vào trong quán và lại chỗ tội ngồi. Bà yêu cầu tôi đưa tay để xem chỉ tay. Một người xem tướng dạo. Tiên tri thứ nhất của bà ta là tôi sẽ được một khoản tiền lớn. Tôi không hình dung điều này. nhưng vài ngày sau trở thành sự thực. Điều thứ hai, tôi sẽ sống theo kiểu một bổn hai quê.Thỉnh thoảng tôi có hình dung điều này nhưng gần đây thì mờ nhạt dần. Hiện trạng, nó đang phục hồi trở lại. Nếu như đó không phải là một chuyện tình thoáng chốc? Nếu như tôi cứ việc đi tới, đi tới đến tận cùng?...Tôi không chủ quan lắm. Một điều kiện khác là mắt xanh của nàng dõi đến và tôi được chiếu cố ....
  Tiên tri thứ ba, tôi xin được giữ một bí mật nho nhỏ. Tôi lưu lại để làm một tiêu điểm trong tương lai. Mũi tên của tôi cần hướng về nó và đủ sức để cắm phập vào...
Trong các tiểu thuyết của Đốt nhân vật bị khống chế về thời gian lẫn không gian. Thường là vài ngày, một tuần...Nhân vật phải có những quyết định lớn trong khoảng thời gian đó. Mặt khác, bối cảnh câu chuyện là quán trọ, gác xép, cầu thang, tầng hầm. Mọi thứ trở nên đậm đặc. Thêm nữa, nhân vật của Đốt thường là những cái nhìn trực diện, nảy lửa. Những câu hỏi móc tim móc gan người đối diện. Anh ta bị lột trần và dồn vào thế bí!
  Tôi gần như rơi vào trong trường hợp này. Khoảng cách giữa không và có là phút chốc.Tôi nói ra một điều gì đó, đại loại: I love you...Hoặc nữa tôi sẽ im lặng ra về. Đức là gì? Tôi vừa đọc trên fb của D.Ta. Một bộ xích, một bộ trực, một bộ tâm tạo thành chữ Đức. Nghĩa rằng, sự phản ứng thẳng từ tâm trí.
    Mọi việc khác đi theo tham số mới xuất hiện, Và ơkera, tôi sẽ làm theo tâm trí. Không tính toán, không đánh đổi....
   Đi đâu mà vội mà vàng... 
   Tạm biệt lovely! Một hai tháng sau anh sẽ trở lại!












13, 6

    Dù muộn cũng phải nói với nhau. 
   Những dòng sông đã lâu
   Không ra được biển rộng...( Đi qua vùng cỏ non)

   Tôi vừa viết viết suy nghĩ. tức là suy nghĩ thông qua viết. Các điều cần hệ thống, những công việc mang tính cập nhật.cần phải làm....Nếu để im trong đầu óc chúng ở dạng lờ mờ....Khi thể hiện, chúng sẽ sắc nét, và có khi được gạt vỏ những phần thừa thải.Hình dung đang bơi trong một dòng nước xiết, ta sẽ làm gì? Thứ nhất, ta sẽ chuyện chú về mục đích, tức bờ bên kia,,Ta sẽ không còn ngó nghiêng ngó ngữa. Thứ hai, những kiểu cách làm dáng làm điệu là không cần thiết....
Khoanh vùng vài đề mục xem xét hơn là có những quan tâm và triển khai quá rộng. FB có thể giải trí có thể cũng là một chỗ của tri âm và lưu giữ.Điều sau này là một phương án an toàn của tôi, tức lưu giữ. Một số tác phẩm đã viết của tôi chưa được nhiều người biết đến. Tôi muốn việc truyền thông
được đẩy mạnh.
   Đời là vô thường nên những gì làm được cần làm ngay. Không nên chần chừ hay hứa hẹn mà không vì một sự trở ngại nào. Thêm nữa làm hay viết trong tinh thần vô ngại, vốn là môt quan kiến Phật giáo, tôi hoặc anh đứng trực tiếp trước mặt trời.
   Ghi vội một ý tưởng. Búc tranh trong nghệ thuật phương đông khuôn trong đối tượng của nó.Ví dụ, một bông hoa, con bướm. Cọ, sơn, thuốc màu,,,nằm ngoài bức tranh đó. Trong khi đó, nghệ thuật của phương tây hiện đại để nguyên hiện trạng. Người xem có thể thấy pan xô, sơn, ....nằm trong cùng bức tranh. Điều này thú vị và sâu xa. Nó liên quan đến cách tư duy của chúng ta. Một sự tránh né nào đó giữa phương tiện và cứu cánh. Thay vì thuyết trình toàn bộ vấn đề tôi sẽ lẫn đi trong một vài khớp nối, vốn là vùng nhạy cảm… Phương tây trình bày trọn vẽn khớp nối và cả những phương thức chế tạo, lắp đặt....
Việc này liên quan đến những khảo sát của triết học. Tôi triển khai có mức độ. Cái đích ở đây là việc tôi muốn trình bày những khớp nối một cách trực tiếp, thay vì kéo một cái màn ngăn qua nó...Nói các khác, thay đổi cách nghĩ và cả là ứng xử..
    Một phần của phương Đông vốn thường cất đi cây cọ, bảng pha màu sau khi vẽ xong. Nếu như là một sự làm sạch, hoàn chỉnh thì tốt. Nếu như một sự xóa đi dấu vết thực là tai hại. Những gì là khôn ngoan của chung bị lặn vào trong hoạt động cá nhân. Những người sau đó lại tiếp tục việc tìm kiếm, vốn đã được phát hiện từ trước. Nói cách khác bệnh bí quyết, của riêng làm lãng phí biết bao năng lượng..
  Tự phát là một thành phần của tổng thể. Trong một bản giao hưởng chung, muốn hay không cũng cần phải tính toán. Tức sự can thiệp của lý tính. Lý tính trong trường hợp này là cần thiết..Sự cân đối giữa các nhạc cụ, các thành phần...
...trở lại nhanh vấn đề, các trang viết nên có một đề mục để tiện cho người đọc nhận diện. Hoặc nữa, tôi sẽ truy cập nhanh một khi có nhu cầu.
Phật pháp bất ly thế gian pháp. Chỗ dựa vững chắc của tôi là quan kiến này. Chép kinh, hành thiền, hoạt động từ thiện là phật pháp. Tuy nhiên phật pháp cũng còn là học hỏi, chia xẻ, tưới nước, cắm hoa và tỏ tình....
    Như lai thường trụ trên tà áo xuân ( Phạm Thiên Thư)
   Bước vào vùng như lai, như thị lồng lộng này là tự do, giải thoát..muốn làm gì thì làm....



















MỘT TRANG CHUYỂN.

    Trước khi tiếp tục, hệ thống, nhận diện vài điều và sau đó là định hướng.Trước hết nên thẩm thấu những gì đã được tiếp nhận. Chọn lọc và hấp thu các tinh hoa hơn là xem qua một cách lớt phớt. Điều ghi nhận là một khi ta phát tâm tìm học sẽ có thầy ngay tức khắc. Thêm thế nữa, một khi ta lanh quanh dính mắc đâu đó sẽ có những điểm đạo.
Những điều này tuyệt không nên khinh suất. Không nên làm sinh viên cúp cua.
    Một ghi nhanh khác, thay vì quá hướng vào chính mình nên mau chóng thiết lập những quan hệ mới. Nên làm theo phản ứng tự phát của tâm trí hơn là suy tính. Hôm qua tôi đọc trên mạng một ý tưởng, không hỏi lời của các món quà. Thực như vậy. Ý tưởng thực ra không mới nhưng cách diễn đạt sắc bén làm tôi dừng lại. Nó ghim vào tâm trí tôi ngay tức khắc....Ta tặng hoa cho một nghệ sĩ nào đó trên sân khấu. Không nên thắc mắc hoa sẽ héo, nghệ sĩ có biết đến người tặng không....Quà là quà. Chừng đó là hoàn mãn.
    Một vài ý tưởng khác, trên FB, từ phía những bạn bè tôi không thể không lưu lại. Sự bất toàn của ngôn ngữ dễ dẫn đến hiểu lầm. Vậy nên diễn đạt mọi điều cần rõ ràng, thấu đáo. Ý tưởng khác, không nên nhiều lời buộc tội. Sau các lỗi lầm của người khác là sự thiếu hụt của họ. Đây là minh triết.
   Hóa ra, tôi được học ngay tức khắc, trên từng giờ từng phút....Tôi đang trên con đường của Thiện tài Đồng tử, con đường học vấn. Thiện tài Đồng tử là ai? Trong một trang viết nào đó tôi sẽ chia xẻ với bạn bè chưa tiếp cận hình tượng này. Tăng tốc trên mọi phương diện là điều cần thực hiện.
   Một điểm nhấn khác. Krisnamurty làm tôi hứng khởi không hạn lượng, Thông điệp của K dường như chưa được tiếp nhận hết. Tôi lại đọc tiếp và cần những chia xẻ. Một cách nhanh nhất, theo dự đoán, tôi hướng về Ấn 


















   ..bây giờ là 4 giờ hơn. Ngoài trời còn tối, chỉ có ánh sáng của ngọn đèn cao áp đang trầm lặng. Vài hồi chuông từ xa đổ lại. Tôi nhớ đến một bài thơ của Apoliner viết về những chuyện tình. Những cuộc chia ly xảy ra trong tiếng chuông liên tục đổ xuống. Cuột đời, dòng sông, chuyện tình và chính là tâm hồn thi sĩ...Giờ này đây, một cái gì trong tôi xao xác...
  Tôi bắt đầu quan tâm một nền văn hóa khác.Những đường nét sơ lược, sự gần gũi về tâm linh, tấm gương của hành động và sau hết là cảm hứng tôi được tiếp nhận. Một vài khuôn mặt Platon, Đecac, Gớt, Picacxo....Hai người đầu là gần gũi về nhận thức, tinh thần. Người thứ ba, tức Gớt, tính nồng ấm và siêu việt những đường ranh, cản trở của cuộc đời. Thi hào lúc này đã 80 tuổi yêu một cô gái 18 tuổi và quyết định thành hôn mặc dầu những phản ứng của gia đình....Người sau cùng, Picac xô là tấm gương vế sự sáng tạo vô lượng....
    Tôi làm theo các gợi ý từ môi trường, nên triển khai các ý tưởng đầy đủ.
   Tôi có hứa những thông tin toàn bộ về công việc của mình....Tôi vừa xuất bản một cuốn sách. Giờ này, nó nằm trong nhà in. Một vài bận rộn làm tôi chưa nhận sách được. Thông tin nhanh: một cuốn tiếu luận tên là Cõi ý. Khoảng 120 trang. 
    Tôi viết tập tiểu luận này cách đầy chừng 20 năm. Lúc đó tôi 29 tuổi...
Điều thứ nhất, sau một khoảng thời gian dài như vậy, với những kiến thức và chân trời mới, tôi vẫn giữ nguyên niềm tin với tác phẩm. Ta vẽ một bức tranh và mãn nguyện lúc đó. Sau một thời gian nhìn lại, ta phát hiện sự vụng về hay ấu trĩ...Thường vẫn xảy ra tình trạng này. 
May mắn là Cõi ý đứng vững qua các từng trãi về văn hóa cũng như chính cuộc đời của tôi. Tác phẩm này, trước khi xuất bản đã được vài học giả thẩm định. Họ truyền cho tôi niềm tin vào những việc mình đang làm.Nếu thiếu đi sự ấn chứng như vậy, tôi cảm giác một cái gì lạnh lẽo....May rằng tôi không lạnh...
    Nhân đây, tôi cảm ơn những công sự đã giúp tôi hoàn thành việc xuất bản: các Biên tập viên, Phòng kế hoạch của Nhà xuất bản thành phố Hồ Chí Minh, các Họa sĩ, quản lý của Nhà in Kinh tế. Sau hết, tôi cũng cảm ơn các bạn DDT, DQA đã giải quyết thay tôi vài vướng mắc vào lúc cuối việc in ấn. Lời cảm ơn này lẽ ra được viết trên những trang đầu của cuốn sách nhưng vì bản bông của nó đã được duyệt. Tuyết rơi không lạc xứ!
My friends, là cũ hay mới nếu có nhu cầu, hứng khởi với cuốn sách này tôi xin được trân trọng gửi tặng. Điều kiện là tôi cần Tel, Ad, FB để có thể gửi sách. Các bạn gửi qua FB, hoặc Em tác giả...
Tôi hy vọng những bàn chân đồng hành trên mọi cung đường!
    Good morning ! Good new day! Good new page!




   Người lên ngựa kẻ chia bào
   Rừng phong thu đã nhuốm màu quan san ( Nguyễn Du)

   Hôm qua trời mưa. Sáng nay còn vài đợt mưa nhỏ thỉnh thoảng rắc xuống thành phố. Tôi dự kiến vài công việc trong ngày, tương đối là bề bộn...Tôi định tối nay làm công việc đó, chia bào....Tôi ghi nhanh vài ý nghĩ và cảm xúc vừa có.
   Hôm qua tôi nhận được bức ảnh từ một người bạn gửi.Trong ảnh là một cậu bé chừng 8, 9 tuổi. Cậu ta ngồi bó gối, tư thế của một người trưởng thành. Đôi mắt của tuổi thơ trong sáng nhưng chăm chú nhìn xuống một cái gì đó bên dưới...Nó trở thành một đôi mắt đăm chiêu và chờ đợi...Có bao nhiêu là chờ đợi trong cuộc sống này. Vô tâm thì đáng sợ. Tuy nhiên khi đã có tâm, là trông thấy, trắc ẩn thì có thể làm gì? Tôi lại nghĩ về một kiểu chơi bè. Muốn hay không một bản hòa tấu là của nhiều người, với mỗi nhạc cụ và thời gian trình diễn khác nhau....
Tôi nói vậy để tự an ủi những gì là thiếu sót của mình. Một người không thể thay thế nhiều người...
   Trong phim Trần Thế Mỹ án, là chuyện một nho sinh lên kinh và thi đỗ trạng nguyên. Công chúa kén làm phò mã.Trong tình thế mới, Trần Thế Mỹ xóa đi tiểu sử, vốn đã có một người vợ là Hương Liên...Các tình huống đẩy Trần Thế Mỹ đến việc thủ tiêu người vợ cũ....Nói cách khác, bắn vào quá khứ...Hương Liên phẩn uất và thay vì cho con cái học hành đã bẻ bút...
Nói nhanh là không nên bẻ bút vì một tình thế nào đó....
Điều ngạc nhiên là một làn hương hoa thoảng vào phỏng lúc này...
   Trở lại đôi mắt của cậu bé, tôi lại nhớ một cái nhìn xuống.Trong một bình luận về Rike, có một ý tưởng về khuôn mặt cuối mãi xuống lòng đời...Cuộc đời này đang cần biết bao nhiêu chia xẻ. Thực chất là sự phân lập trong nó. Một đàng là thừa mứa, bội thực, một đàng là thiếu hụt, cầm cố, suy dinh dưởng. Làm gì?...
....Thỉnh thoảng tôi có những thắc mắc như vậy. Trong mơ tôi thường nghe ai đó nhắc, theo tâm trí mà làm...Tôi nhắc lại điều này như một cây thước kẻ cho cuộc đời. Cũng nên thận trọng, thấu đáo trong việc lọc ra những gì là sâu xa của tâm trí và các ý thích nhất thời nảy sinh từ hoàn cảnh....
Good morning!










Hoài ân.
   ...Vừa thành lập một thời gian biểu nho nhỏ. Trước khi thực hiện tôi còn một ít thời gian để nhàn đàm, ngẫu hứng. Về đến nhà thì bị cảm, thêm nữa trời mưa rả rích. Không thể làm việc gi khác...
   Nghiêm túc hơn, viết lách chính là một sự quán. Thông qua viết lách, tôi xem xét chính mình hay những gì đang xảy ra một cách rõ ràng hơn. Tình thể hiển nhiên là những lớp bụi và tiếng động từ môi trường liên tục đổ xuống những gì ta trông thấy: một cảm xúc tươi sáng, một bông hoa hay một khuôn mặt. Sự quán chiếu này không nhất thiết phải là viết lách. Với một người nào khác, có thể là những phút giây anh ta suy nghĩ, hay trong hành động....Tình thế giống như một con vụ. Nó chỉ đứng trong sự quay tròn. Nếu sự quay dừng lai, nó sẽ ngã sóng soài trên mặt đất....
Như vậy thì tiếp tục. Một ý nghĩ nào đó vừa lướt qua, tôi chưa kịp ghi lại thì nó biến mất....Trong khi viết, giống như nói là tôi hướng về ai đó, myfriends, lovely...Mặc dầu thân xác, hình tướng của họ không có ở trước mặt. Nói cách khác, thông qua viết, tôi hướng đến người khác. Nó thay cho một sự hướng nội, và rốt cuộc là động đặc. Tự ngã chính là cái chết. 
   Hơi riêng tư một ít, nhưng việc bộc bạch không có gì phải ngại. Con người, ngoài phần thân mạng còn cái gọi tuệ mạng. Sự học hỏi qua giao lưu trong đời sống, qua sách vỡ....viết lách, hoạt động tinh thần chính là duy trì và phát triển tuệ mạng này...
   Một khi ta ngừng lại do mõi mệt hay tự mãn, tuệ mạng này suy kiệt và đông cứng dần. Nói cách khác, tiến dần đến cái chết!
Dừng ít phút để đọc vài thông báo....














      













    Trời vẫn mưa rả rích. Trước nhà, một cây hoa tử kinh đang trổ. Những chùm hoa hồng đẫm nước đang lã xuống. Tôi nhớ lovely và thừ người ra một lúc...may rằng trong vườn còn màu sắc của vài loại hoa hoàng lan, huệ...Một thế giới không có màu sắc, âm thanh, ánh sáng... là một điều ớn lạnh đến xương sống. 
Be the way, tôi nói ra điều này để bạn đọc tin tưởng một cái gì đó. Tôi có nhu cầu học tiếng Anh. Tôi vừa nhận thông báo có một trường dạy tiếng Anh qua mạng.Những gì xảy ra thực là vi tế mà giác quan của con người không thể tri nhận hết. Điều xác tín là một khi phát tâm tìm học thế nào cũng có các sư phụ....
  Ở đây, một thị trấn trung du, tôi sống một mình trong khu vườn nhỏ. Dường như tôi cộng sinh với cây cỏ hơn là con người. Nói cách khác, một ẩn sĩ như vài người nhìn nhận. Bản tính tôi chan hòa, không có mấy phân biệt về đẳng cấp, giá trị. Tuy nhiên, chàng ta chẳng chủ động gì mấy trong các quan hệ xã hội....
    Từ đó, đàn nhớ thanh âm, chùng dây vĩ cầm..
  
Tôi nhớ lovely và đang chùng xuống dần. Nếu như ngồi yên sẽ càng tệ hại hơn. Thế là chàng ta lại dán mặt vào bàn phiếm. Nói cái gì nhỉ?....
Tôi vừa có một thay đổi đáng kể trong chuyến đi vào thành phố vừa rồi. Sự thay đổi này nếu như không được củng cố sẽ bị thời gian, quán tính mau chóng vùi lấp. Nói cách khác, tôi cần tô đậm những đường viền vừa được thành hình. Từ bản tâm, không phải là cách tô vẽ.
   Độc tọa u hoàng lý.
Đàn cầm phục trường khiếu
Thâm lâm nhân bất tri
Minh nguyệt lai tương chiếu.
 Vương Duy

Tạm dịch:
Một mình bên khóm trúc
Đàn xóng huýt sáo chơi
Rừng sâu không ai biết.
Chiếu nhau trăng sáng ngời.
   Trong các bức tự họa của Vương Duy, một nhà thơ Đường, người xem chỉ thấy phía sau của thi nhân. Một thái độ trước cuộc đời...Tôi thích nhà thơ này, từ thơ đến cuộc đời, tiểu sử. Nhà thơ hướng đến cái gì? Trả lời nhanh: Phật giáo!
Tôi chưa đủ tịnh tâm như Vương Duy nên hãy còn tiến và lui mãi. Mô típ của chàng ta là vậy.Vậy là chàng ta lại cuối mặt xuống bàn phím. Tôi lại tiếp tục chùng xuống. Lẽ ra tôi phải nhanh chóng chia xẻ những gì mình có thể đến người khác...
   Điều thường xảy ra là trong khi viết, thân thể tôi từ lạnh chuyển sang ấm dần. (?) Tôi chưa rõ bản chất của hiện tượng này lắm. Có thể là, sự giao lưu của những con người thì không có khoảng cách. Tâm trí tôi, bạn, hay một tri âm nào đó chạm vào nhau trong uyên nguyên. Xảy ra một sự trao đổi ngay tức khắc.
Sự giao cảm này xảy ra trong bản thể, mắt thường ở cấp độ nào đó không thể thấy được.
    Tôi ghi lại vài ý tưởng lúc trưa sau khi đọc tản văn của một người bạn. Chúng ta là những con chim hót trong phập phồng. Chúng ta đứng trên nhánh của một cái cây đang lay động từ trong gốc rể. Không có những giải pháp lớn và toàn bộ. Tôi ghi chú ngay, những ý nghĩ này là thoáng chốc do cảm xúc. Nếu như ngộ đạo, ta sẽ thẩm thấu ngay trong tự thể, lòng đời, niết bàn....Hiện trạng là những nếp gấp của một mảnh vải mà chúng ta chưa làm phẳng được....
    Tôi phát hiện ra vài điều quan trọng và thế là cuống cuồng làm việc. 
Trong vùng này có một ngôi chùa tên là Thường quang tự. Thường lệ chừng 4 giờ sáng chùa đánh chuông, có lẽ là giờ trì tụng. Tiếng chuông âm vang trong không khí tĩnh mịch như một cái gì đó thức tĩnh, thanh lọc và trì nhiếp. Tôi phát hiện một tri âm mới. Tiếng chuông này, nếu như thường xuyên được duy trì sẽ là một nét đẹp văn hóa của địa phận.
   Ý tưởng mới là thay vì nhàn đàm, tôi có thể mang lại một gì nghiêm túc và hữu ích hơn cho người đọc. Một phương diện khác, những gì chưa rõ, nên trình bày cặn kẽ để có một giải đáp soi sáng từ bên ngoài, tức là những người đọc, thức giả. Điều đơn giản là giữa ý thức, hiểu biết và sự sống có một liên hệ chặt chẽ. Nếu như tôi, hoặc anh có một hiểu biết nhiều hơn về hiện trạng, thế giới....chúng ta sẽ hiện nghiệm nhiều hơn. Nói một cách đơn giản, chúng ta được sống nhiều hơn.
Ví dụ rằng, tôi là một bệnh nhân. Bệnh viện thì ở gần đâu đó. Do không biết điều này, tức bệnh viện, tôi sẽ chấp nhận bệnh tật, ....Mọi việc khác đi nếu tôi phát hiện ra bệnh viện và đi thẳng đến đó để chửa trị. Như vậy, giữa hiểu biết và sự sống gần như là một. 
...Cần phân biệt rõ ràng về hiện trạng. Giả định tôi muốn viết hoặc làm một cái gì đó. Sau vài giây phát tâm, phản biện xuất hiện tức khắc.Làm để làm gì?...Những phản biện kiểu này là vô số trong xã hội. Nếu như không nhận diện rõ ràng, tôi nhầm tưởng là của mình và chấp nhận một sự kiềm hãm, thao túng....
   Ta hình dung một ngôi nhà có chủ và khách. Đôi khi vẫn xảy ra tình trạng chuyển vị, khách làm chủ. Tôi tưởng tôi nói năng, ăn uống, nhưng thực ra tôi đang làm theo ý đồ của người khách đó. Một tình trạng ký sinh và đánh tráo. Để tránh hiểu nhầm, không phải tôi nhị nguyên hay phân biệt. Vấn đề là xác định giữa cái thực, chủ và giả, khách....
   Chủ thể thực sự là an lạc, sáng tạo, tự do....Những khách thể thoáng chốc là kích động, phiền muộn, trói buộc....Ta nhầm tưởng và bị đánh tráo giữa hai trạng thái này.












25/6

 …  Viết lách là một cách vệ sinh tâm trí. Tình thế giống như một ngôi nhà, ta phải lau dọn. Muốn hay không, ngôi nhà này có các cánh cửa, cùng với tiếp nhận ánh sáng, không khí là bụi, tập khí từ bên ngoài đổ vào. Xét như vậy thì việc lau dọn nhà cửa là thường xuyên. Ta không thể quét nhà một lần vào buổi sáng là xong việc, tuần sau hay tháng sau quét tiếp. Việc quét dọn cần được thực hiện mỗi ngày….Hiển nhiên, mỗi người có những cách vệ sinh tâm trí khác nhau. Không nhất thiết phải là viết lách.
   Tôi về đây  gần một tuần, tập khí của môi trường đang nhấn tôi xuống dần trạng thái hôn trầm, uể oải. Nếu không phân biệt kỹ tình trạng khách và chủ này, có nguy cơ tôi mau chóng trở lại một trạng thái buồn chán…Hiệu quả xảy ra tức khắc. Sau khi viết vài hàng, thân thể và cả là tâm trí của tôi nâng cấp dần.
  Tôi set up vài điều trong chuyện viết lách và cả là Mắt phượng. Điều trước tiên là viết cho chính mình. Nói cụ thể, hy vọng việc xem xét của người khác, chỉ có ý nghĩa tương đối. Hát để chờ tiếng vỗ tay, suy cho cùng là một sự tính toán, ảo ảnh…Cái thực, chính là nghệ sĩ trong khi trình diễn bằng toàn bộ tâm ý của mình. Nói như vậy, không phải phủ nhận sự tán đồng hay bất đồng của khán giả…
   Mọi hoạt động trong đời sống có thể tiến đến mức tự phát như một ngọn đèn hay một vì sao. Nó tỏa sáng một cách tự nhiên, không đặt ra câu hỏi sáng để làm gì?
   Một phương diện khác, thực chất là hệ quả của điều trên. Không nên né tránh vì một tình thế nào đó. Tôi phải viết cho dễ hiểu? Tôi phải viết những gì cho công chúng? Nên trình  bày sự thật, một vấn đề như là nó hơn là  tìm cách nói giảm để rồi hiểu nhầm. Một ý tưởng tương tự của Krisnamurty: cần phải leo lên đỉnh núi hơn là san bằng nó. Phổ thông hóa là một mối nguy xét về lâu dài.
   Việc có ý nghĩa cho bản thân và có thể cả là người đọc, nên hướng suy nghĩ về những đề tài chưa được xem xét. Hiện trạng, tôi có vài đề tài đang xem xét là truyền thông, văn hóa….
   Mọi hiện tượng trong đời sống xã hội thường có một tình trạng chung. Nó được phân lập, tiếp nhận và xử lý theo nhiều hướng khác nhau. Một bông hoa có thể được chiêm ngưỡng, cắm vào lọ, vẽ lại, hoặc mua bán…Mức độ cao nhất theo tôi biết, bông hoa như là biểu lộ một thế giới khác, cảnh giới Hoa nghiêm…
   Face book nói riêng, truyền thông nói chung trở thành một nơi giải trí, tâm tình hay bộc lộ chính kiến. Cũng có thể nó trở thành một trường Đại học, ….Khí cụ chỉ có ý nghĩa phương tiện. Nó trở thành cái gì, tùy thuộc tâm khí, thái độ, nhu cầu của người dùng. 
   Nên dẫn nhập ý thức vào mọi hành vi, sinh hoạt trong đời sống. Nói cách khác, duy trì các hoạt động tinh thần, và chính là tinh thần. Nếu không ý thức điều này ta dễ rơi vào các thói quen, sự xơ cứng, vật hóa….Ý thức làm một sự thanh lọc và, chúng ta tiến đến sự thuần khiết cao nhất có thể….
   Hướng đến vài danh nhân để tránh đi sự phóng dật của của mình. Tôi thường ngạc nhiên trước vài người, vốn hoạt động trên nhiều lĩnh vực. Tuy nhiên, họ vẫn có thể viết ra những cuốn sách đồ sộ. Điều chắc chắn sau hiện tượng là sự làm việc miệt mài của họ….
   Thay vì những câu hỏi dễ làm mất đi các cảm hứng, chẳng hạn có gì mới? Suy nghĩ theo hướng này dễ trừu tượng hóa mọi vấn đề. Rốt cuộc đời sống bị quy về vài kích thước, tín điều….
   Lấy lại mọi dáng vẻ trong đời sống, Becxông gợi ý!






















26/6

   Đang là buổi tối. Trời trong xanh. Vài đám mây trắng bềnh bồng trong ánh trăng mờ nhạt. Ngôi nhà tôi hướng về phía Tây, mỗi lúc nhìn lên trời bao giờ cũng là hai vì sao lớn và lấp lánh sáng. Tôi không rõ đó là sao gì. Thoạt tiên không chú ý lắm nhưng lâu dần tôi phải ghi lại chúng trên trang viết….
   Tôi đã qua dần đợt cảm. Buổi chiều trồng vào chậu một khóm Trinh nữ hoàng cumg đang trổ hoa thay cho bụi liểu trước đó. Nó bị chết do thiếu nước trong thời gian tôi vào thành phố. Màu tím nhạt pha trắng của hoa trinh nữ gợi ra bao niềm vui thích….
   Buổi sáng đọc một lời khuyên trên trang các lời dạy của Đức Phật: khuyến khích những lời khen. Tôi làm theo điều này. Nên cởi mở  những gì vui thích, hoan hỉ….
   Trng khi nằm trên giường nảy ra vài ý nghĩ. Dường như phát hiện một cái gờ cát. Sự vận hành của trí não thường diễn biến như thế này. Tôi nghĩ ra một cái gì đó. Bước tiếp theo, trí não tìm cách ghi lại, định vị…Nói cách khác, bao giờ cũng là một sự phân hai trong tâm trí. Ta không để các ý nghĩ lướt qua đầu óc. Không so sánh, không diễn dịch, không tái hiện. Nếu theo cơ chế sau này, mọi việc sẽ trôi đi….Không tồn đọng một cái gì…Và tiến xa hơn, sẽ không  còn ý nghĩ nào cả. Nó xuất hiện và biến mất….Rốt cuộc, là trống rỗng như một cái hang núi…..
   Cơ chế và trạng thái vừa nêu có thể khảo sát tỉ mỉ hơn. Nó dẫn đến một vài điều quan trọng. Thường lệ, trí não bắt dính chúng ta vào những trò chơi vô tận của nó. Một sự chuyển đổi tâm trí, ít nhất là việc ta được giải thoát khỏi chúng, tức vận hành của trí não.

   Lá rơi.
   Chiếc này nằm bên chiếc kia.
   Mưa tạt mưa.

   Tuy nhiên, tôi tạm thời gác lại những ý tưởng này. Quan tâm chính của tôi là các ảo tưởng. Khi ta nhìn kỹ trong đời sống xã hội, tình trạng ảo tưởng và hoang tưởng thực là trầm trọng. Một số biết rõ điều này nhưng dùng nó như một thứ thuốc phiện. Xây dựng các ảo tưởng để tự tạo hưng phấn, nhằm vượt qua một sự bế tắc hay khủng hoảng nào đó. Một số khác, là ngộ nhận về các khả năng của bản thân. Khả năng thực của tôi là vác một tảng đá chừng ba chục ký. Tôi ảo tưởng về sức lực của mình và nhấc tảng đá một tạ….
  Thực trạng này thường bị che đậy bởi thói quen sợ mất lòng, trung ngôn nghịch nghĩ….Tôi biết người đối diện đang ảo tưởng về một mục tiêu nào đó. Tuy nhiên vì ngại người đó thất vọng, tôi vờ vĩnh đồng cảm, thậm chí tán thưởng. Rốt cuộc là một sự lãng phí từ cả tâm lực đến vật lực. Nhìn nhận đời sống một cách nghiêm túc hơn, tức thời gian của một con người là có hạn, việc sống trong ảo tưởng hình như phải trả bằng một cái giá đắt?
   Con suối nhầm tưởng nó là con sông và tràn ra ngoài bờ. Thế là cát hút cạn nó. Đây là  ý tưởng của một nhà văn Nga. Tôi ghim nó trên đường để tránh các ảo vọng…
  































28/6

  Buổi sáng ở quê yên tĩnh và hơi xáo động một ít. Vài tiếng gà gáy từ các nhà bên. Tiếng động thưa thớt của người đi lại trên đường. Một con chim bồ câu nhẹ nhàng bay đến trụ điện trước nhà rồi quay đầu nhìn lại. Xen kẻ những giải mây xám nhạt là vài khoảng trời xanh phớt….Tôi vừa có một gợi ý và làm theo điều đó. Không phải viết hay không mà viết với chất lượng cao nhất có thể. Trong những dòng này, sự quan  tâm cho công việc viết lách hơi nhiều, người đọc có thể xem như ghi chép của một người viết. Nó hơi chuyên biệt một ít nhưng không có gì xa lạ trong cuộc đời này.
   Thay vì các diễn ngôn tôi thấy, tôi cảm, ….là thể hiện một cách trực tiếp nhiên giới, hay một vấn đề nào đó một cách tươi mát. Lý tưởng là ta thấy một đóa hoa nhưng không thấy tay người cầm. Tôi biết Leptonxtoi có một cuốn Nhật ký và được nhiều người yêu thích. Tiếc rằng tôi chưa được đọc cuốn sách này. Một gợi hứng khác, năm kia tôi có trông thấy một cuốn sách của Krisnamurty trên gian hàng sách ở Vạn hạnh. Cuốn Nhật ký sau cùng. Tôi đứng tại chỗ và đọc một ít. Điều tôi hứng khởi là vị đạo sư vẫn còn  viết lách trong lúc tuổi đã quá tám mươi….
   Cũng giống như khuôn mặt hay vân tay của con người. Nó không bao giờ trùng lặp trong khi thế giới tính đến hàng tỷ….Về cơ bản, nó chỉ chừng vài bộ phận: trán, tóc, mắt, miệng….Tuy nhiên tổ hợp của nó là vô cùng. Một trang viết hay một phát biểu nào đó là tương tự. Về nội dung, nếu như phân nhóm, xếp loại nó không nhiều lắm. Tuy nhiên, sự mới mẻ trong thời điểm sản sinh, trong các hình thái biểu hiện. Đạo Phật, nếu quy về giáo lý không nhiều. Tuy nhiên nó liên tục được luận giải, triển khai trên hàng vạn trang sách từ cổ chí kim. Thông qua các luận giải, Phật giáo thể hiện sự có mặt và chia xẻ của nó. Như vậy, việc đòi hỏi một tăng sĩ hiện đại có gì mới mẻ trong bài thuyết giảng là sự lệch pha đáng kể…
   Trí não liên tục tìm kiếm, vận động. Nó dịch chuyển từ đối tượng này sang đối tượng khác. Điều này là bình thường vì đó là một trạng thái sống. Thực tế có nhiều định hướng cho quá trình này. Đối với các nhà khoa học chẳng hạn là việc suy nghĩ liên tục về một đề tài…Tức là một sự nhiếp tâm. Một vài trường hợp khác, chẳng hạn một họa sĩ là việc quán trong khi xem xét đối tượng, một cái ly hay cảnh sông núi... Sau đó là sự tái hiện….
   Trong đời sống thường nhật, ít có việc quán chiếu hoạt động của tâm trí. Một số quy về các khuôn mẫu, tọa thiền, đọc kinh, cầu nguyện….Một số giải tỏa trong hành động. Một số nữa dẫn đến sự tiêu khiển, hưởng lạc….Các quá trình này là tự nhiên. Bất kể ý chí các cá nhân nào đó nhằm quy hướng, chuẩn tắc….các quá trình này vẫn phát sinh liên tục. Và, những gì chúng ta thấy trong xã hội chính là biểu lộ các trạng thái ngầm của tâm trí….Xem như vậy, dẫn đến một cái nhìn toàn thể. Nhìn nhận thế giới như là nó. Không định kiến, không xếp hạng…
   Một ghi chú nhanh, nói như vậy không phải phủ nhận các hoạt động văn hóa. Tức là để các trạng thái tự nhiên nảy nở, phát triển. Nó xác lập một cơ sở sâu xa hơn cho văn hóa. Ta nhầm tưởng văn hóa có một bản thể, nhưng thực ra nó là không. Nói cách khác, con người phải tự xây dựng lấy toàn bộ. Nói như vậy, không phải dẫn đến một sự thất tín hay vô vọng. Cái tương đương bản thể văn hóa ở đây là tâm thức của nhiều người, nhiều đời được chuyển tiếp, vận hành qua các thời đại. Nó là những giá trị nhân văn, nhân tạo với  sức mạnh hùng hậu từ bao đời kết tập.






















 1h
  
   Nhạc Mô da tuy hay nhưng nếu nghe mãi cũng thành tra tấn cho thính giả. Mọi việc còn có ý nghĩa và tác động khi nó cân đối, vừa phải. Cân đối bằng cái gì? Tham số nào? Ai cầm cân nảy mực?....Xét hết những điều này thì trùng trùng điệp điệp...
   Thường lệ người ta căn cứ vào số đông, hoặc lương tri. Số đông có ý nghĩa nhất định, chẳng hạn trong các vấn đề đạo đức. Trong một vài trường hợp khác, như sáng tạo, nghệ thuật, số đông trở thành thứ yếu. Nếu không thì các Viện hàn lâm trở thành thừa thải. Trong trường hợp này, các nhà khoa học được ưu tiên hơn các nhà nghệ sĩ. Tôi trích dẫn một ý tưởng của Lâm Ngữ Đường trong cuốn Nghệ thuật sống đẹp. Khi người ta không hiểu Anhxtanh, nhà bác học được xem là thiên tài. Trong trường hợp Van gốc thì khác. Họa sĩ bị xem là điên!....
   Tôi ghi chú chỗ đứng của mình để tránh các chất vấn. Lý tưởng là chỗ cần thấy hoa, không cần thấy bàn tay cầm. Tôi đang làm ngược lại. kết cục chỉ thấy bàn tay mà không thấy hoa đâu cả!
Trong chuyện này, viết lách, cũng như vài chuyện khác, tôi làm việc một cách lãng đãng. May mắn là không phải bị chỉ định. Viết lách, nều vì tiền bạc hay danh giá là một quá trình thao túng từ trong tâm trí....Tôi ngồi ở ghế khản giả, một cái ghế hàng ba....Thỉnh thoảng vỗ tay...Đôi lúc, tôi có những phát hiện hình như quan trọng, cùng lúc đó tâm trí tôi thay đổi. Chẳng hạn khi nhìn về hiện trạng xã hội, khi nhìn về tương lai, giáo dục, sự truyền thừa. Tuy nhiên, tôi không đủ hùng tâm để làm một cái gì đó. Ở đây, tôi thực sự khâm phục hùng tâm trong vài lý tưởng. Chẳng hạn Khổng giáo, Bồ tát hạnh....






















TỪ KANT ĐẾN HOA NGHIÊM.
  “Sự chào đời dẫn ta đến cái chết...”

   Trong khoảng thời gian tại thế chừng 60 đến 100 tuổi, con người không có nhiều thời gian sinh tồn, chiêm nghiệm....Trong lúc đó các nhu cầu của hoàn cảnh, xã hội liên tục bức bách nó. Do vậy, nó cần đáp ứng những gì cốt lõi, chọn lọc và tinh hoa nhất. Sự hiện diện của cá nhân trên cõi thế này là một cơ may, một đại sự. Thay vì lãng phí nhiều điều do vô tâm, do nghiệp chướng....nó có thể tỉnh thức để sử dụng những năng lượng sống vào một vài việc có ý nghĩa? 
   Tôi có thể biết gì? Tôi có thể làm gì?...Triết học Kan đặt ra những vấn đề như vậy. Chung cục của triết học này là bất khả tư nghì.Tôi thấy một bông hoa nhưng nó phải là hoa không? Trong tự thể đó là một vật tự tại. Ta cảm nhận, phán đoán, diễn dịch gì về nó, bông hoa vẫn là chừng ấy. Điều này tương tự trong Nam hoa kinh của Trang tử. Ta gọi khoảng xanh xanh trên cao đó là bầu trời nhưng nó có phải là bầu trời không?...
Vạch ra một cột mốc: bất khả tư nghì có vài phương diện. Nó giải trừ tham vọng của con người có thể hiểu biết toàn bộ. Đây là điều mà tư duy khoa học hay các thuyết vô thần thường gặp phải. Sự tin tưởng vào trí tuệ của con người thái quá, nó ảo tưởng rằng có thể hiểu biết và nhận thức toàn bộ....Ta gặp lại điều này trong kinh Hoa nghiêm. Trí thức trở nên cuồng loạn khi có ý đồ nhận thức toàn bộ. Các cách thức cân đo nên bỏ lại đâu đó trên hành trình về một thực tại tối thượng. Nói cách khác:đạo.
   Nói như vậy không có nghĩa từ bỏ việc hỏi hỏi, tìm kiếm mà ngược lại. Sự học hỏi phải được tiến hành liên tục. Nó được tiến hành trong một tâm thái mới. Không chứa chất để trở thành tự mãn hay rơi vào một trạng thái đông đặc. Thường lệ là chúng ta rơi vào tình trạng sau khi tích lũy một số kiến thức nào đó thì dừng lại. Chừng ấy là đủ....
Tôi có thể làm gì? Tất nhiên, bỏ qua những công việc thường ngày như ẩm thực, mưu sinh, nó nằm vào mặt bằng khác không có gì để bàn cãi. Hiện trạng và dường như từ lúc khởi thủy của con người, niềm tin là một sự thiếu hụt liên tục. Chúng ta có tất cả, tuy nhiên niềm tin là một khoảng trống, một cái vực thẳm. Và như vậy, chúng ta canh chừng đối tác hay đối thủ. Chúng ta trang bị kiếm, súng, những đối sách, đối trị. Lịch sử, nhìn theo một phương diện chính là việc lấp vào vực thẳm này những gì là ưu tú, tinh hóa của nhânloại. 
 Căn nguyên của điều này là gì? Cá nhân bị lừa mỵ quá nhiều, là trực tiếp hay gián tiếp trong đời sống của nó. Và do đó, sự đa nghi như một phản ứng tâm lý trước thực trạng? Sau đó, từ là một phản ứng tâm lý nó trở thành một quan điểm, thái độ sống?
Từ là nạn nhân bên ngoài, cá nhân trở thành nạn nhân lần nữa của chính mình. Tôi xây dựng một cái pháo đài, ngăn chận những bụi bặm, tiếng ồn từ bên ngoài và ngăn chận chính mình. Trong cái pháo đài ấy tôi chẳng còn thấy gì ánh sáng, hương hoa hay dưỡng chất....Có thể nào tôi open, hay thậm chí đập vỡ cái pháo đài này....
Linh tại ngã bất linh tại ngã. Nói cách khác, tôi có thể tin tưởng một lần nữa và nhiều lần nữa....


























VẬN ĐỘNG TOÀN THỂ

Dậy đi! Hãy dậy đi!
Hỡi bướm nhỏ ngũ say
Ta với mi là bạn.
Basho.
  Tối qua, ngẫu nhiên tìm ra một địa chỉ mà tôi hướng đến. Thuộc về trang của một pháp vương Tây tạng. Không biết chừng tôi đang được pháp vương kích hoạt hay điểm đạo. Từ thung lũng này đến Tây tạng là nghìn trùng cách biệt, tuy nhiên trong tâm thức, mọi việc diễn ra chớp nhoáng. Khi tôi gõ vào like, đức Pháp vương đã hiện tiền trước mắt. Tôi trông thấy màu vàng sậm của đắp y....
   Hy vọng là người đọc kiên nhẫn một ít. Thông điệp tôi định diển giải là Vận động toàn thể...
Bức tranh của Vật lý hiện đại từ những phát hiện mới trong thế giới các hạt cơ bản, chưa dừng lại. Nó cần những lý giải mới. Nảy sinh vài lý thuyết vật lý như lý thuyết dây, lý thuyết ảnh toàn ký....Nguyên nhân chính của điều này là các nhà vật lý phát hiện ra sự phụ thuộc của đối tượng vật chất vào ý thức của nhà nghiên cứu. Không có một thực tại khách quan, độc lập với nhận thức, kể cả những điều kiện như phòng thí nghiệm, khả năng ghi nhận của máy móc....Điều cần xác lập ở đây là tham số ý thức trong mọi đối tượng, vấn đề...
   Vận động toàn thể là khái niệm do David Bohm đề xuất. Thực tại được xem là một cái toàn thể không tách rời. Trong đó, tính chất động của thực tại này là chủ yếu. Mọi dạng của vũ trụ, từ các hạt cơ bản, hiển nhiên, con người, xã hội...là những dẫn xuất của vận động toàn thể. Chú ý rằng, có một trật tự, order, của cấu trúc và sự vận hành này.
   Ta hình dung có một căn nhà. Khi một căn phòng được chiếu sáng thì cả toà nhà được chiếu sáng, tuy nhiên ít sắc nét hơn. Và ngược lại, khi căn nhà bị cúp điện thì các căn phòng sẽ nằm trong bóng tối....
   Trong liên hệ nhân sinh, xã hội, điều tương tự là số phận, cuộc đời của cá nhân phản ảnh chính xã hội đó. Và ngược lại....
Điều này không phải là so sánh hay bắc cầu từ tự nhiên vào nhân loại. Vì rằng tham số ý thức đang chi phối mọi hiện tượng. 
Minh họa đơn giản rằng, giả định tôi là một họa sĩ. Tác phẩm của tôi nếu nằm trong một mặt bằng dân trí nào đó, nó sẽ được yêu thích và sử dụng. Nếu những bức tranh đó nằm trong một khu vực chưa phát triển, khi mà nhu cầu lương thực chưa được đáp ứng…dĩ nhiên nó sẽ rơi vào quên lãng. Tôi sẽ có một số phận khác...
   Mối quan hệ cá nhân và xã hội vẫn được nhiều người nhìn nhận, tuy nhiên nó thường ở cấp độ thứ yếu, lịch sữ. Ở cấp độ sâu sắc, mối liên hệ này là đồng thời, cảm ứng. Tôi đang viết những dòng này, là một hiện tượng biểu kiến. Thực ra, có thể rằng tôi đang ghi một bài pháp thoại của Pháp vương. Khi pháp vương bỏ đi, lập tức tôi bị cắt ngang dòng ý tưởng.
   Có nhiều điều để nói. Điều ít nhất, là giảm thiểu hay loại trừ các thái độ lên mặt, hãnh tiến: tôi đã sáng tác, tôi đã thành tựu....
Ta hình dung các cá nhân, cộng đồng đang nằm trong một con tàu. Số phận cá nhân, và chính là con tàu tính bằng tham gia, nỗ lực chèo chống của từng thành viên trong đó. Một khi tôi ngừng tay, con tàu sẽ chậm lại một ít, hoặc nữa, áp lực sẽ đổ sang người bên cạnh....
   Đối với một cộng đồng, cộng nghiệp là điều đang chi phối toàn bộ. Tôi tưởng tôi đã làm xong việc, một giáo viên chẳng hạn, sau khi soạn giáo án, lên lớp....Thực tế là tôi phải đứng trước các thái độ của phụ huynh, sự quan tâm hay lơ là trong giáo dục con cái. Tôi phải đứng trước các điều kiện về giáo dục của nhà trường như trường lớp, thư viện....
Xét như vậy, mỗi cá nhân đối diện trước cả một xã hội đang bao quanh nó. Cũng có thể là những phúc lợi từ xã hội đó mang lại. Sự vận động trong tĩnh thức và tinh tấn là điều nó cần phải liên tục thực hiện....
   Xoay quanh khái niệm này, tức vận động toàn thể, có quá nhiều điều để xem xét, tiếp tục. Một quan tâm riêng tư của người viết. Tôi phát hiện David Bodm và Krisnamurty cùng tìm kiếm những cuộc hội thoại, nhằm mở rộng chia xẻ...Tuy nhiên hình như không có mấy tiếng vọng?

  
  


PHONG CÁCH VÀ CÁI ĐẸP.  
 
   Phát hiện vài trang yêu thích của Osho, Krisnamurty...Dự kiến sắp đến là dành thời gian để đọc những trang này, vừa là những bạn bè. Vẽ, viết, một hành động biểu lộ cần sự hưởng ứng nào đó.Tôi cảm giác điều này và đang định thực hiện, tức là đọc của người khác nhiều hơn. 
Ngẫu nhiên tôi được xem vô số tranh và thư pháp của các nghệ sĩ Đài bắc. Hơi khiếm nhã nếu như xem xong không có phát biểu hay ít nhất một động thái nào đó. Thêm nữa trong lúc dự kiến Mắt phượng tôi có định khảo sát đôi điều về cái đẹp, nghệ thuật. Tôi dành một ít thời gian cho việc này. Cách làm việc vẫn là mạn đàm, ngẫu hứng. Không phải cách làm của một học giả với những trích dẫn hay hệ thống chặt chẽ.
Tôi yêu thích từ nghệ thuật Thiền đến nghệ thuật Baroc. Một cực là sự súc tích, cô đọng. Tóm lấy mọi vật trong vài đường nét, dòng chữ. " Như con bạch tuộc mắc bẩy. Dưới ánh trăng hè. Ta còn mơ thêm một lát" ( Basho). Một cực khác là sự tuôn tràn của hình khối, chữ nghĩa, nghệ thuật Baroc. Sự phân biệt này là về nghệ thuật, gắn với cả các chiều sâu triết học của nghệ sĩ hay trường phái. Đứng trên cái nhìn Thiền, một bông hoa phản ảnh cả bầu trời thế thì đâu cần phải vẽ nhiều hay nói nhiều? Trên phương diện khác, làm thế nào phản ảnh sự trùng điệp của những con sóng trong một đại dương? làm thế nào tái hiện cả bầu trời lấp lánh hàng trăm ngàn vì tinh tú? Nghệ thuật ba rốc đáp ứng điều đó.Nói một điều trong ngàn chữ và nói ngàn điều trong một chữ....
   Một phát hiện nhỏ, bản thân một phong cách, trường phái nghệ thuật còn gắn liền với sinh khí, bản thể người viết? Có một phân tích về văn phong của Hueminhway, lối nói ngắn gọn gần với văn phong điện tín của một nhà báo. Hơn thế nữa nó dường như hụt hơi, thất thần. Biểu lộ của một thành phần trí thức trong thế chiến thứ hai. Sự thất vọng trầm trọng, sự hoang mang trong một thời đại. Và sau cùng tiên tri cho cái chết của tác giả Chuông nguyện hồn ai?...
Tôi vừa đọc lại và quên mất mình định nói gì?

   Dường như trong sâu xa có một phát triển nào đó trong cảm nhận cái đẹp, nghệ thuật. Từ là những biểu hiện của hài hòa, cân đối trên màu sắc, đường nét,,,,đến sự thanh khiết trong cảm nhận, sự trực phát trong tâm trí. Cái đẹp sau cùng, theo cảm nhận của tôi thuộc về các nghĩa cử, hành động từ thiện, sự ưu ái của tâm hồn dành cho thiên nhiên hay con người, nó có thể không hạn cuộc vào các hình thức biểu hiện. Nói ngắn gọn, cái đẹp của tâm hồn.
Thiên hạ tri mỹ vi mỹ, tư ố dã! ( Đạo đức kinh) . Thiên hạ biết đẹp là đẹp, nó đã thành cái xấu. 
Như vậy thì thay cho việc vẽ rắn thêm chân hãy im lặng cảm thụ và chiêm ngưỡng...







TẶNG NAPOLI

Eva về đêm long lanh
Cho tôi còn thấy màu xanh của trời
Ngàn dặm quan san xa xôi
Chiều mưa sáng nắng em tôi thế nào?
Tháng năm nền nã trăng sao
Tôi lên tôi hỏi sao nào của em
Cho tôi mộng mị một đêm
Cho tôi được ngã say mèm tóc tơ
Eva có thấy đôi bờ
Thuyền hoa đang đợi em chờ chi lâu?!

















NGẮN HẠN VÀ LÂU DÀI

   Phát hiện vài dữ kiện từ Facebook, tôi vội vàng hơn một ít. Trước hết, xin cảm ơn những người đã giới thiệu cho tôi vài quan hệ mới. Nhân tiện, cảm ơn chủ quản là face book đã tạo ra giao diện cho những cuộc gặp gỡ. Không rõ có một cuộc thống kê hay điều tra xã hội nào dành cho fb? Những đóng góp hay thay đổi mà nó mang lại?
Ghi nhanh vài ý tưởng tản mạn trong đầu óc. Không rõ đã có một khái niệm văn hóa mạng? Nếu có như thế nào? Đặc điểm của nó là gì? Theo những tiêu chí nào?
   Giao lưu trên mạng. một phần nào đó cũng như các giao lưu trong thực tế xã hội. Nó là cuộc gặp mặt trao đổi từ nhiều cá thể, thành phần. Điểm khác, sự giao lưu này không bị ràng buộc mấy về điều kiện không gian hay thời gian. Tôi ngồi ở đây, trong một thung lũng nhỏ miền trung nhưng có thể sau vài giây nối kết với một người bạn ở Sài gòn, một học giả Ấn độ hay một đạo sư Tây tạng. Một cuộc nói chuyện không phải là mặt đối mặt nảy sinh nhiều tình thế. Tôi nghĩ một đàng nhưng nói ra một kiểu. Tức sự nói dối....Điều này được mau chóng loại trừ đối với những người thực sự có nhu cầu trao đổi. Một hiện tượng lân cận khác, sự thăm dò,,,,các thủ tục ngoại giao....đây là điều thường xảy ra đối với người Việt. Các hoạt động hành lang quá nhiều và do vậy, phần chính của ngôi nhà bị trì hoãn hay thu hẹp lại....
Face book giúp các đối tác mau chóng đi vào vấn đề chính.
   Một nền văn hóa mạng, thực ra cũng như các văn hóa khác, nó cần sự trung thực và thiện chí. Tuy nhiên, những khe hở trên mạng là quá lớn, các đối tác, nhóm không hay biết gì về các điều kiện ngoại biên. Tôi có thể tạo ra một hình ảnh giả về bản thân, từ tiểu sử cho đến các hình ảnh sinh hoạt mà người tham gia không thể kiểm chứng được. Nói cách khác, tạo ra một thể giới ảo. Một người trung thực và có những nhu cầu thực sự thì không rơi vào các tình thế này...
Chúng ta thế nào thì thế chúng ta tạo ra thế giới chung quanh như thế ấy. Một vài quan điểm dường như quan trọng hóa vấn đề. Face book trở thành một nơi như đăng đàn, diễn thuyết....Những điều này thuộc về tự do cá nhân, sau cùng bản thân đời sống hay face book thực hiện một sự sàng lọc.....Thêm một vài tâm thái khác, canh chừng các sơ xuất của người tham gia trong phát ngôn hay hình ảnh, nói tóm lại, nắm lấy gót chân Asin của họ...
   Một tình thế tế nhị trên mạng. Dường như những người tham gia nó không hoàn toàn thỏa mãn trong một đời sống khép kín, là cá nhân hay gia đình. Họ cần những tìm tòi và biểu lộ khác hơn là nói chuyện bên mâm ăn gia đình, thuần túy giảng dạy trên bục giảng....Face book mở ra một hành lang rộng rãi. Tuy nhiên, mọi việc có tính hai mặt.Khi tôi nói chuyện trong mâm ăn, sẽ không có phản biện nào đáng kể. Cũng như vậy khi tôi đứng trên bục giảng. Môi trường này là an toàn, tôi không phải lo ngại vì bất kỳ sự cố nào. 
   Tình thể khác đi trên facebook. Tôi sẽ bị nhìn ngó từ nhiều hướng. Sự hưởng ứng hay bất đồng, thậm chí hạ bệ....Tôi không hoàn toàn lường trước được. Tôi lùi lại sau một sự cố nào đó, và thế là tiếp tục rơi vào tình trạng cô lập Hoặc nữa tôi tiếp tục với sự cân nhắc về một cái giá. Face book là một lăng kính khác, phản ảnh các quan hệ của con người trong xã hội. Cá nhân trong khi bước về phía trước phải tính đến các ma sát của con đường...Các điểm tựa không bao giờ hoàn hảo, tuy nhiên con người thì chưa thể bay được.... 
Thực trạng xã hội như nhiều người nhìn thấy và phát biểu trên mạng, là một tình trạng tranh tối tranh sáng. Một số phương diện là đau khổ, tức giận...Nhạy cảm của một số trí thức dẫn đến các tâm thái sỉ nhục, chẳng hạn các vấn đề dân tộc...Có nhiều kiểu phản ứng. Một số đâm ra chán nản, trở lại bối cảnh gia đình. Một số đi thẳng đến các bàn nhậu, các phòng karaoke. Một số tìm đến các kinh sách, thiền viện....
   Trong những diển giải này không có tính định trị, tức sự thẩm định tốt xấu cho các hiện tượng, phản ứng. Ở một cực vĩ mô, khi chúng ta đi trước vài thế kỷ, hiện thực sẽ mờ nhạt dần những góc cạnh của nó. Tuốc ghê nhép có một tiểu thuyết Đêm trước viết về một sinh viên y, một thanh niên ái quốc và hiển nhiên anh ta tham gia các hoạt động xã hội. Toàn bộ khối lý tưởng rực rỡ đó bỗng chốc tiêu thành mây khói vì một chứng bệnh dịch... 
   Cung cấp cái nhìn của nhà văn cho bạn đọc không phải thắc mắc. Qua đoạn kết, thấp thoáng trong vài bình luận, Tuốc ghê nhép nói đến một sự lên men nhẹ. Những hoạt động của con người, kể cả phương diện tích cực, đẹp đẽ nhất của nó vẫn chỉ là một sự lên men nhẹ của đời sống, vĩnh cữu...
   Lão Tử trong chủ trương vô vi, xuất thế là một điểm nhìn khác so với các hoạt động tích cực, xây dựng, giáo hóa của Khổng Tử. Điều hậu thế có thể biết qua cổ sử là sự tôn trọng lẫn nhau giữa những người này. Quan điểm, chính kiến, ứng xử có thể khác nhau nhưng sự tôn trọng lẫn nhau là điều chung và thực sự đẹp đẽ...
   Trở lại một cực khác, cực vi mô. Bối cảnh chung là thế nào chưa có một trả lời, tuy nhiên các ứng xử, thái độ dành cho những gì hiện sinh, hiện nghiệm. Đốt một cây nến nhỏ trong một căn phòng, hay cả một tòa nhà nằm trong tình trạng chập chờn là một bước tiến so với tình trạng hoàn toàn thụ động...
   Dầu là thế nào, để lên đến một tòa nhà cao tầng người ta vẫn phải bắt đầu từ những nấc thang đầu tiên. Rốt cuộc, cá nhân vẫn phải bộc lộ một thái độ, một tình trạng hiện sinh của mình. Giả định đó là một cái thang máy. Anh ta không cần phải bước từng nấc một. Tuy nhiên, vẫn cần có một enter cho số phòng, cho việc khởi động....
   Trước đây vài ngày tôi đọc trong Osho một ý tưởng giải đáp toàn bộ. Thay vì nhìn nhận là trách nhiệm lớn lao hay một gánh nặng, chúng ta nhìn ra những hành động của bản thân là một đóng góp tự nguyện. Mọi việc được hòa tan trong chân trời minh triết này...



ĐỒNG QUY NHI THÙ ĐỒ.
6/ 8

…Chiều hôm qua có một trận mưa lớn. Cây cỏ sau thời gian dài khô hạn được thỏa thích một cơn khát. Bình minh trời trong xanh nhưng đến giờ này mây đã chồng chập kéo đến. Nắng chập chờn…
   Lưu vài ý tưởng trong mấy ngày qua. Việc làm như một sự phóng thích. Nếu như không ghi lại, chúng lởn vởn trong đầu óc, đòi được biểu hiện. Không phải việc chẻ sợi tóc làm tư! Tôi ghi lại điều này như dữ kiện cho mình khảo sát. Hoặc nữa, một bạn bè nào đó có nhã hứng xem xét tiếp. Bản chất các ý tưởng là gì? Nó có một hửu thể, vật lý? Do vậy, khi ta có một ý tưởng nào đó trong đầu tựa như là chứa đựng một khối lượng. Nó không yên lặng mà rung động. Nó được giải thích trong khái niệm khí của đạo học, lý học….
Sau khi viết vài dòng trên, một vài xâu chuổi mau chóng thiết lập. Tôi tốc ký những gì đang có trong đầu óc….
   Ý tưởng nảy sinh khi đọc trong một trang của Phật giáo thọ mạng. Đời sống các phật tử luôn là bận rộn….điều này là một phương diện của sự thật. Một tâm thức Phật giáo là liên thông với những tâm thức khác. Do vậy, những vấn đề của người khác chính là của người đã cảm nhận đó. Trong khi viết những dòng này tôi nằm trong sự phát tâm của ai đó? Và tình thế như một trận mựa. Tôi hứng trên trang giấy….
   Cái nhìn về sự bận rộn này bổ sung và mài sắc thêm một cái nhìn khác.Đôi khi ta nhầm tưởng sự thanh tĩnh, vô vi của các thiền sinh. Điều đó có, trong trạng thái nhập định của họ. Phần còn lại, nhân thế với bề bộn ập vào họ. Dĩ nhiên, họ không thể chối từ….
   Trong một phát biểu của Karmapa có ý tưởng không phải các lạt ma mang đến một quy chế hay sự áp đặt. Điều quan trọng là người khác có thể làm một cái gì đó…Một ý tưởng tương tự khác theo hướng nội của Krisnamurty: 
Điều quan trọng là anh phải hòa giải với bản thân mình. Không phải vị đạo sư đang rao giảng một triết lý từ Ấn độ hay của phương đông…
Sự đồng quy như đã diển giải. Các đạo sự thật sự thì đứng ở phía sau. Họ chỉ ra con đường nhưng không đứng trước để tạo sự cản trở cho người tiếp bước. Rồi, nhằm tránh cho bạn đọc vốn không thích các màu sắc tôn giáo, ta cùng ghi nhận rằng các từ ngữ đạo sư, lạt ma,,,,rốt cuộc là chỉ cho một tiến trình sống. Trong đó, đời sống được vận hành một cách uyển chuyển và tuôn tràn thật sự. Nó không bị cản trở bởi quá nhiều vật cản, các yếu tố mang tính phương tiện. 
Từ trạng thái này, sự khiêm tốn của các minh sư, so sánh với các biểu thị của quyền lực, nhân danh….thực là khác biệt. Một đàng chỉ ra con suối từ đầu nguồn và sau đó người xem tùy nghi thành tựu. Trường hợp ngược là lập ra các bờ kè. Bên trong đó là cát, sạn, không thấy nước đâu cả….
   Hiện tượng, tức hành vi của các minh sư thuộc về tự nhiên, tức rằng có một quy luật chi phối họ? Nó không phải là sự khiêm tốn giả danh nào đó? Nó, không chỉ là minh triết mà trong cả cách thể hiện, trình bày… phải là như vậy? Một cái hoa, màu sắc như vậy, hương thơm phải như vậy….Nói tóm lại, như thị….?




























TÌM KIẾM MAX
12/ 7

   Bây giờ là 20 giờ. Sau vài cơn mưa lớn cách đây ít ngày không khí mát mẻ và dịu lại. Vài ngôi sao rải rác trên bầu trời. Buổi sáng, làm một chuyến du lịch nhỏ. Tôi định thăm vài người bạn nhưng họ đi vắng cả. Lên đến cây cầu đầu thôn. Phía bên kia núi xanh thẫm và trong trẻo do không khí buổi sáng. Đỉnh núi thanh tú và tương đối hùng vĩ….Thường là vào mùa đông mây trắng và hơi đá phủ bàng bạc trên đỉnh. Cảnh tượng không khác gì tranh thủy mạc….Đứng nhìn một lát và quay lại….
   Giờ này, có một cây quỳnh trong vườn  sắp sửa nở. Có khoảng thời gian chừng hai giờ đến lúc hoa nở. Tôi không biết làm gì và tùy hứng những dòng chữ này….
   Trong khoảng thời gian qua, có vài lời mời cũng như các đề xuất kết bạn trên Fb. Tuy nhiên tôi không thể đáp ứng được. Trước hết, tôi cảm ơn nhã ý của bạn bè. Sau nữa là xin lỗi về sự hạn chế của mình. Trên fb tôi tham gia vài ba nhóm mà mình có quan tâm lâu dài, cũng như có một ít hiểu biết về các trang  đó. Một số trang tôi chưa thể hội nhập và thế là khước từ….
   Có một ý tưởng chính đang chi phối suy nghĩ của tôi lúc này. Việc triển khai và tìm kiếm cho đến sự hoàn thiện có thể cần một thời gian đáng kể. Tiến hành những điều ấy trên trang viết. tình thế giống như suy nghĩ trong khi nói. Ta hình dung một cuộc đối thoại. Các ý nghĩ không chuẩn bị trước. Tuy nhiên trong quá trình trao đổi giữa hai người chúng có một sợi dẫn, một forcust hội tụ….Ý tưởng chính của tôi lúc này là tìm kiếm một phương án max cho nhiều vấn đề. Đặt một cái tên tạm: TÌM KIẾM MAX.
   Nói thêm rằng đây là một làng quê tương đối yên tĩnh. Tôi sống một mình nên không khí về đêm càng thêm tĩnh mịch. Trong khi tôi vừa viết ra những dòng chữ trên, cái hoa quỳnh đã nở được một ít. Cánh hoa trắng muốt. Thân cây nhẹ nhàng rung động….
   Trở lại chủ đề Max. tôi nghĩ đây cũng là quan tâm của nhiều người. Sử dụng thời gian thế nào có hiệu quả nhất. Đầu tư vốn vào một công việc, lĩnh vục nào đó đem lại nhiều lợi nhuận…Điều quan tâm của người viết theo nghĩa sử dụng các khả năng cá nhân một cách hiệu quả nhất. Thêm nữa, có thể là một cách sống, cách suy nghĩ cực trị.
   Ta hình dung có một tấm vải. Với người thợ may khéo, anh ta có thể may được chiếc áo, thêm một cái cà vạt, một cái nơ…Với một người khác thì không. Phương án max hiểu theo nghĩa như vậy. Tấm vải là bị quy định, chẳng hạn tuổi thọ của con người không quá 100 tuổi. Anh ta không thể lựa chọn nơi sinh, giới tính…
  Trong tiểu thuyết Alezit Zôba con người hoan lạc, có một ý tưởng. Con người như một con diều. Nó chỉ thể bay được khi đầu dây có một người giữ. Tự do lớn nhất mà nó đạt được theo chiều dài sợi dây. Không cần vô tận, chỉ với một chiều dài đáng kể nào đó  nó đã có thể bay lượn thoải mái trên bầu trời…
   Cứ điểm lớn nhất sử dụng ở đây nằm trong ý tưởng của một người tham gia nhóm Osho, tôi quên tên tác giả, con người là một sáng tạo của thượng đế. Do vậy, cá nhân trong đời sống của nó liên tục tự làm mới mình, renew. Trong cách thức ấy nó mở rộng mọi kích thước, quan hệ của nó đến tầm vóc nhân loại trong tỉnh thức và yêu thương. Không phải sự mở rộng của chiếm đoạt, quyền lực…
   Tín ngưỡng hay vô thần, có lẽ phần đông thừa nhận điều này. Con người, một cá nhân bất kỷ không đơn giản. Có vài tỷ tế bào trong não của nó. Thực trạng thì nó không được sử dụng hết hay là bị quy giản về một vài lĩnh vực hạn hẹp. Như vậy, vấn đề là làm sao phục hồi trạng thái bản nguyên của nó? Làm sao Max?...
   Vài làn hương của hoa quỳnh đã phảng phất. Tôi tạm gác những dòng này…


  
  
  
  
  










VÔ LÝ HAY KHÔNG?

   Khái niệm vô lý thực ra đã dựa trện khái niệm lý. Tức là một sự phủ nhận dựa trên thừa nhận. Phủ nhận không có trái táo thực ra là dựa trên trái táo đã có. Ta xét quan niệm thế giới là vô lý của Ca muy trên nhiều cấp độ. “ Điều vô lý là khái niệm thiết yếu và sự thật ban đầu “ The absurd is the essential concep and the first truth”
    Quan niệm này xét một cách tương đối chặt chẽ có thể có nhiều cấp độ. Thứ nhất đó là một thái độ, phản ứng của Camuy trước thế giới trong thời đại tác giả. Chiến tranh thế giới thứ hai. Dấu ấn của chủ nghĩa phát xít trên mọi lĩnh vực của đời sống xã hội. Một thành phần của triết học phương Tây không thoát khỏi ảnh hưởng này. Như vậy, cái đối diện của Camuy không phải là toàn bộ thế giới mà chỉ là một phần của Châu âu. Nó như một phát biểu của một trí thức nhạy cảm và không tìm ra một lối thoát tinh thần. Ta thấy điều này trong một vài phát biểu khác, hoặc trong huyền thoại S.
   Một nhánh rẻ khác của triết học là hiện sinh hữu thần. Kieckogo, Ja…Tức niềm tin có một thượng đế đang quyết định số phận loài người. Nói cách khác, trong nhận  thức của Camuy thiếu đi một khởi đầu, vốn được các nhà thần học hay triết học hữu thần được xem là của thần thánh. Và cũng vậy, nó thiếu đi một  kết cục tối hậu: sự cứu rổi của con người trên thiên đường. Một vài kết cục khác, thực ra không còn là kết cục, sự tái sinh của cá nhân sau cái chết của nó. Hay nữa vòng quy hồi của nhân loại trên một bình diện toàn thể, theo Nít… Nói một cách hình tượng, thế giới như một  trục số thực. Ca muy đã đánh dấu và giới hạn nó trong một tập thực dương chẳng hạn….
   Một cấp độ khác. Kể cả việc Camuy chứng nhân cho một thời đại lịch sử, nhưng trong khoảnh  khắc nào đó nhận thức của nhà văn đã siêu vượt hoàn cảnh. Điều này thì thực sự người ngoài, hậu thế không thể rõ được. Nói cách khác, bình diện xã hội không có mặt trong quan kiến và lý giải của tác giả. Vấn đề trỏ nên thực sự triết học hơn. Có một vướng mắc nào đó trong nhận thức của nhà triết học?
   Ta hiểu Lý ở đây theo người Hy lạp, tức nguyên lý.Lý được đồng nhất với Hữu. Logos. Sau khi cô lập con người mọi khái niệm hiểu biết của nó vốn có từ trước, theo giáo dục, tập quán. Cái đối diện trước nó bao giờ cũng là một cái có, tức Hữu. Bất kể tôi có khái niệm hay từ gọi trái táo hay không, hiện diện của nó vẫn là một sự xác thực. Một cấp độ khác, thay cho các giác quan thông thường vốn gây ra các ảo giác về hình thái của sự vật, ta hãy xem trong cái nhìn vật lý, quan sát bằng một tia cực tím chẳng hạn. Trái táo nhòe đi những đường nét hình cầu, màu  đà của nó….Tuy nhiên, bất kể mọi biến dạng , nó vẫn là cái có đó. Tôi không thể phủ nhận. Nói tổng quát, Hữu là một thực tại. Ở cấp độ bản thể , Hữu này và Lý là một.
   Sự tách rời giữa  đối tượng và nhận thức, theo nhị nguyên luận, lập tức làm nảy sinh khoảng cách giữa Hữu và Lý với mọi biến dạng của nó. Tôi thả một trái táo, nó sẽ rơi xuống đất. Ở đây, Hữu, trái táo và định luật của Galile là một. Chỉ trong nhận thức khoa học, tôi mới trừu tượng hóa trái táo, và những biến động vị trí của nó. Sự phân ly giữa khái niệm, công thức, nguyên lý và đối tượng. Nó cần thiết và phục vụ cho những chuyên ngành riêng biệt. Tức mặt khả dụng. Tôi không thể  xem trái táo vừa là một đối tượng hình cầu, nặng 0,5 kg, tức một xác định vật lý, vừa là một xác định sinh hóa :các tế bào, các axit, đường trong nó…
Để nhận thức tôi phải cô lập một vài phương diện của nó, tuy nhiên trong tồn tại, nó là một.
   Trong khoảnh khắc tôi nhìn nhận thế giới và khởi động các khái niệm, lập tức tôi rời ra khỏi nó. Từ khoảng cách này tôi định danh và định trị: vô nghĩa hoặc không, đẹp hay xấu, thiện hay ác.  Mọi vấn đề không được đặt ra trong trạng thái vô niệm.
   Trong trạng thái này, cái ít nhất con người còn một khả năng nhận thức. Và cái đối diện, thực  chất là đồng thời, không có khoảng cách,  là một hiện thể, tức Hữu. Trong một cấp độ tối thượng, đó chính là ánh sáng.
  











DỄ HAY KHÓ?
16/7

   "Điều gì dễ làm là đúng..." (Osho).
Điều này đúng hiểu theo nghĩa làm theo tự nhiên. Một số trường hợp phức tạp hơn. Bộc lộ một cơn giận thì dễ. Kiểm soát một cơn giận là khó. Tuy nhiên điều sau thường hay hơn điều trước. 
Một đoạn trích của Osho có thể không nói hết ý. Cần tránh hiểu nhầm. Nên xét kỹ ví dụ và triển khai các phương diện của chủ đề. Kiểm soát một cơn giận hiểu theo nghĩa quan sát và chuyển hóa nó. Một trường hợp lân cận là không bộc lộ cơn giận. Nó ảnh hưởng đến tâm lý và thậm chí cả sức khỏe. Một số trường hợp ghịm lại tình thế và chuẩn bị cho một kế hoạch, sự trả đủa nào đó. đối với người gây ra cơn giận, một đối tác chẳng hạn. Điều này là bất toàn. 
Thực ra cơn giận từ đầu đến? Tôi nghe một điều khó chịu và nổi giận. Nguồn gốc của nó gắn liền với bản ngã và sự vô minh của cái tôi đó. Bộc lộ cơn giận lúc này, là một phản ứng tự nhiên và rất dễ làm, chẳng hạn quát tháo, đập đổ. Trong trường hợp này, nó gây ra tác hại cho người khác. Nói cách khác, mặc dầu là dễ nhưng không nên làm xét trong quan hệ xã hội. Sau khi bộc lộ cơn giận đó, tôi có thể trút bỏ các cảm xúc tiêu cực, tôi lấy lại trạng thái cân bằng. Tuy nhiên, nó để lại hậu quả tai hại cho người đối diện. 
Trong một số trường hợp ý tưởng là đúng, hiểu theo nghĩa thuận theo tự nhiên, những tính chất sâu xa trong cá nhân đó. Tôi thích mặc một cái áo xanh. Tuy nhiên môi trường là đồng phục màu trắng, hoặc nữa một kiểu thời trang.Trong khi làm theo môi trường, tức là một việc không dễ chịu gì với bản tính, hiển nhiên tôi rơi vào sự cưỡng chế.Thỉnh thoảng con người rơi vào sự cưỡng chế này do phải thích nghi với môi trường, hoàn cảnh. Nói cách khác, việc làm theo xã hội, giống như người ta, trong trường hợp này không hẳn là tốt. Đôi khi, nó tạo ra những bản sao giống nhau và nhàn nhạt. Thiếu màu sắc và cá tính....
Một vài trường hợp khác, nếu hoàn toàn tuân theo sự dễ dãi sẽ không có Faraday, Edixon, Colong....Những thành công của họ trãi qua nhiều khó khăn và thế giới phải thực sự biết ơn họ.
   Dễ hay khó? Tôi lấy bản thân mình để xem xét sự việc. Tuy nhiên, bản ngã trong nhiều trường hợp thường là mù mờ. Việc chơi nhạc là khó khăn đối với tôi. Nếu như cố gắng tôi sẽ chơi được nó. Tôi không thể trở thành một nghệ sĩ, nhưng ít ra đã có một sự chuyển hóa nào đó trong quá trình học hỏi và tập luyện của tôi.Thêm nữa sự chuyển hóa này tác động đến cả môi trường xã hội. Nó tồn tại ở các dạng sóng, năng lượng. Nếu như tôi sau một quá trình tập luyện không dễ dãi gì, và chơi được Lovestory chẳng hạn, xã hội sẽ thêm một năng lượng mới, cái ít nhất là sự chia xẻ về cảm hứng...
   Một con cá thờn bơn vẫy đuôi làm rung động ba ngàn đại thiên thế giới. Kinh Phật. Xét từ góc độ này, mọi việc nên nhìn nhận thận trọng...
Vài ghi chú tránh hiểu nhầm. Những diển giải trên không phải phủ nhận quan điểm của Osho mà chỉ làm rõ nghĩa, theo hướng bổ túc.Điều thứ hai, sự phức tạp trong các tình thế là vì con người phải sống chung trong cộng đồng. Giữa tự nhiên và văn hóa không phải lúc nào cũng đồng thuận, đồng chiều. Điều thứ ba giữa truyền thông, ngôn ngữ và tư tưởng thường có những khoảng cách do việc trích dẫn, tức một mạch văn hoàn chỉnh đã bị cắt đi, nó không thể bộc lộ toàn bộ tinh thần của tác giả, ở đây là Osho.
Trở lại chủ đề, sự cân đối nào đó chính là điều cần thực hiện. Nếu quá dễ tôi sẽ rơi vào sự phóng dật, thụ động. Nếu như quá cố gắng, tôi sẽ cưỡng bức bản thể, và do đó gián tiếp cưỡng bức đồng loại.




















HỐT KIẾN…

...Hốt kiến mịch đầu dương liễu sắc
Hối giao phu tế mịch công hầu. ( thơ Đường)
Lúc ngoảnh lại ngắm màu dương liễu
Thà khuyên chàng đừng chịu tước phong. ( Chinh phụ ngâm)

   Sau vài ngày mưa cỏ trong vườn xanh lấm tấm, màu sắc thật dịu dàng. Hy vọng rằng trong khi viết những dòng này tâm trí dịu lại. Nguyên nhân là vì sự cản trở nào đó trong sâu xa mà tôi không rõ được. "đi mà làm bạn với cỏ cây..."
Đừng quên khiêu vũ, ca hát, và tình yêu. Osho nhắc thế. Trong vườn còn một khóm hoa hồng bạch khác. Chúng đang nở rộ. Buổi chiều yên tĩnh và trong trẻo, mặc dầu trời chập chùng mây xám. Đột ngột, một con ruồi nhỏ bay lượn trên bàn phiếm. Nó định nói một cái gì đó. Một tiếng thạch sùng kêu nho nhỏ trong nhà…Tôi vừa tức ngực vừa có một cảm giác ấm áp trong cơ thể theo từng luồng.
   Dự kiến của tôi là để nguyên buổi chiều chủ nhật cho những gì nhẹ nhàng, gần gũi. Ý tưởng chính là sự chia xẻ. Tự nhiên có thể là không bình đẳng trên vài phương diện. Giả sử, tôi có thể cảm thụ Moda, uống rượu nặng...Tức là khả năng cảm thụ. Khi khả năng càng lớn, người đó càng dễ có sự vui thích. Một số trường hợp thì ngược lại. Nói nhanh gọn, tạo hóa đã khác biệt từ trong việc cảm thụ. Và cái đích, làm thế nào chia xẻ nhiều hơn? Tôi đâu thể tặng rượu cho người không thích uống?
   Thỉnh thoảng tôi nhớ cô gái trong Napoly, như đã kể trong những trang đầu trên Mắt phượng. Dầu bên ngoài thế nào, cách tốt nhất vẫn là bộc bạch toàn bộ tâm ý. Tôi ngại cô bé hiểu nhầm đã quên nàng. Một điều ngại khác, việc bộc lộ thế này có làm đụng chạm cô gái ? Đẹp đẽ nhất là vô tư, từ mình đến với người khác. Một con tàu chuyển động khi nó pha đèn về phía trước. Nếu ngược lại, nó sẽ đổ...