PHƯỢNG CẦU
( Chưa xuất bản)
SẮC HỒNG
Sắc hồng cùng
với ráng pha
Thinh không
chầm chậm hạc qua cõi trần
Ngày xuân từ ấy
trong ngần
Hương mai sắc
xế xuất thần nữa đêm
En xa này anh
hỏi thăm
Có chăng người
của trăm năm đợi chờ
Tôi đi về giữa
mộng mơ
Chiêm bao lần
nữa để chờ sáng mai
Sáng mai nàng
sẽ mang hài
Với uyên nguyên
của thiên thai diễm kiều
Dĩ nhiên chưa
nói rằng yêu
Nhưng điều chi
đã phiêu diêu cõi người
Lẽ nào tôi đã
tương tư
Lẽ nào tôi
sẽ từ từ tôi rơi?
En xa nào có xa
xôi
Gót sen dừng
lại em ngồi với xuân
Tháng hai cỏ
biếc thanh tân
Và em tôi nữa
trong ngần mắt xanh.
En xa: người yêu của Aragông, nhà thơ Pháp,
thế kỷ 20.
LÃNG MẠN
Rồi tôi có một
ngày xuân như thế
Hòang hôn qua
đợi đêm xuống êm đềm
Chiều hôm kia
của ngày lặng và êm
Hồng hạc vỗ
cánh rung điều tơ tóc
À! tôi đó như
đầu hôm trăng mọc
Yes! Is me I of
heart you
Ồ! Tôi mong một
khỏanh khắc làm liều
Để nói với trăm
năm điều trân trọng.
BỪNG NGỘ
Là tôi thấy tôi
đang nhìn lại
Có hay không
của một ít nhiệm màu
Và tôi xin
hương một thóang hoa cau
Tiểu kiều đó, ồ, tôi đang bừng ngộ!
NHƯ LAI
Chếnh chóang đi
về trong tháng hai
Tôi nghe sương
đọng một tiếng hài
Mùa xuân từ ấy
ngân nga mãi
Những tiếng em
về ở như lai
TỰ HỌA
Từ thi nhân đi
đến chinh nhân
Nên tôi thấy
một phương trời viễn mộng
Từ say đắm đi
qua trầm tĩnh
Tôi bên lề của
muôn vạn người ta
Rồi đột nhiên
tôi ngự giữa thiên hà
Và tôi thấy một
vì sao nhẹ nhõm
Tôi lại thấy
một phương trời viễn mộng
Khi em qua ngẫu
ngộ giữa xuân thì
Ta vội vàng trổ
hết một cành si
Trong lặng lẽ
và kiên trinh chờ đợi
Lời đã nói
là lời đi mãi mãi
Tôi mong em
nghe một ít gọi là
Tôi là ai của
một thóang kiêu sa
Với một ít điềm
nhiên cùng dung dị
Thì câu cuối em
à, em kiểu mỵ
Every thing I
want you mind!
CẢM XÚC
Lẽ nào tôi đã
chờ mong
Chỉ là một cánh
hạc hồng bay sang
Tôi buồn tôi
nhớ mênh mang
Ô hay tôi lại
đa mang thế này
Xuân thì xanh
cả cỏ may
Mắt xanh em có
một ngày nhìn nhau
Mộng mơ tôi vẽ
ngày sau
Có em tôi đó
nguyên màu thanh tân
Tâm tình tôi đã
hiến dâng
Dặn lòng tôi
nhủ tặng không đến người
Em cho một dáng
xuân tươi
Và cho tôi đã
nói cười tháng hai
Này em cành
liễu Chương đài
Nhành xuân em
đã trao ai hay còn
Mười năm lặn biển trèo non
Thanh y bạc áo
tim son vẫn hồng
Tôi tìm một
chốn dừng chân
Và dâng một quả
tim cần chở che
Đi từ hàng mạ
bờ tre
Dĩ nhiên tôi
phải e dè nói năng
Sợ câu lục có
vội vàng
Và câu bát có
lan man ít nhiều
Thi nhân đến
tôi làm liều
Tơ lòng tôi
trãi tiểu kiều ghé xem!
CẢM XÚC
Đêm qua nhè nhẹ
mưa xuân
Sáng nay tôi
lại bâng khuâng ít nhiều
Dặn lòng đừng
có phiêu liêu
Trong khi xuân
cứ yêu kiều như không
Trong tĩnh lặng
của hư không
Sao tôi
lại thấy sắc hồng của em?
Xuân xanh còn
chút êm đềm
Trong khi hồ
hải cuốn lên chỗ nằm
Vội vàng tôi
gửi lời thăm
Và xin một ánh
trăng rằm xuống chơi
Mưa cho ngày
của tinh khôi
Còn tôi lãng
đãng những lời tóc tơ
Điềm nhiên sóng
vỗ tràn bờ
Buông tay tôi
để cơn mơ ùa vào
Biết làm sao
nói làm sao
Trầm tư tôi vẫn
nôn nao ít nhiều
Bên kia thoáng
hiện tiểu kiều
Bên đây tôi gọi
đò chiều nước xuôi!
DÂNG TẶNG
Trăng vàng lên
ngự thiên thanh
Bao nhiêu sầu
muộn hãy thành tóc tơ
Ngày xuân đợi
những bất ngờ
Lang thang tôi
gặp một bờ áo em
Hạc bay vỗ cánh
êm đềm
Dư âm còn dội
những đêm xuân thì
Vội vàng tôi
nói lời si
Tuy nhiên tôi
vẫn nhu mì đấy thôi
Khi nào hạc lại
ghé chơi
Chắc rằng tôi
sẽ nói lời vu vơ
Trăm năm là cõi
mộng mơ
Và thiên thu
của đợi chờ kiên trinh
Ra đi từ độ
bình minh
Đến hoàng hôn
vẫn chỉ mình tôi thôi
Trái tim bên lỡ
bên bồi
Nhân gian thì
ít cõi trời vẫy ta
Nhưng mà tim
nặng kiêu sa
Còn dung dị quá
để mà miên man
Ngày xuân nhân
tiện tôi sang
Nhẹ nhàng tôi
nói với nàng ít câu
Tôi tin những
chuyện nhiệm mầu
Và tôi kể
chuyện phượng cầu với em!
Sài gòn.Tháng Ba. 2011
-Phượng cầu hoàng: tên một khúc hát của Tư
Mã Tương Như tặng Trác Văn Quân.
-Thơ Kiều: Khúc đâu tư mã phượng cầu
Nghe ra như oán như sầu phải chăng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét