Thứ Ba, 1 tháng 3, 2016

NHỊ PHỔ- THƠ

NHỊ PHỔ


THÁNG TÁM CÙNG CƠN MƯA

Tháng tám cùng cơn mưa
Chảy từ bình bát Quán Thế Âm Tự Tại
Trong khi viết ra dòng này tôi nhớ từ Bát nhã Ba la mật kinh
Đi qua, đi qua, qua bên kia sông này người theo đạo
Trong khi viết ra dòng này như một nhà thơ
Thuộc về thế gian, tôi nghe tiếng côn trùng rền rĩ
Từ cái ao hoang Ba sô từng chiêm nghiệm
Trước mắt tôi một vị thiền sư
Xếch ngược mắt nhìn vào thế sự
Để sống với con người tôi cần bạn những vì sao
Để ngồi trên mặt đất tôi phải vọt ra ngoài mặt đất.
Và tôi nhớ về Mi le trong điều chỉ trỏ
Thiên tài Oa sinh tơn làm phu trên bến cảng
Thiên tài Pari tếch sang Phi châu buôn hương liệu
Và tôi nhớ những lo toan cấp cao vì chất xám
Đang vãi ra như những giọt mưa
Đang vỡ ra như những giọt mưa…
Bên trái tôi cái trang vàng đôi lần nhắc tới
Bát nhang xám gồng chân hương tua tủa
Cây hương cháy dở dang cùng tôi chiêm nghiệm
Tâm đắc điều chi khói huyền bay mỏng mảnh
Trắc ẩn điều chi chữ vồng qua mặt giấy

Bên phải tôi những con người bình yên giấc ngủ
Như không hề biết đến những cơn mưa
Lúc bây giờ có lẽ một cơn mưa
Lúc bây giờ tiếng máy chữ vang lên
……………………………….
Khuya và tĩnh mịch
Lúc bây giờ tiếng máy chữ vang lên
Và những con tàu ở sông xa xình xịch
Và những chuyến tàu ở sông xa xình xịch
Và những chuyến tàu băng qua sầm sập
Và Adi bị vứt ra
Như cái thây người  loang lổ.
Và tôi cảm ra những con sói thảo nguyên
Đã làm thơ bằng tiếng tru vào mặt trăng và khí quyển
Và bên tôi những con người bình yên giấc ngủ
Như không hề biết đến những cơn mưa
Có khi là họ mơ những cơn mưa.
Lúc bây giờ tôi trên đường xuyên qua thành phố
Và ngửa mặt lên trời hứng trăm nghìn giọt mưa tan vỡ
Như những giọt nước mắt ròng tháng năm để lại
Vì lẽ là tôi chưa được khóc nhiều trên nấm mồ thân phụ
Cỏ chưa mọc lên
Sau cơn mưa này cỏ sẽ mọc lên.

Và những lá tiền vàng trôi nổi bập bênh
Tôi đã rải lúc qua cầu đưa linh thân phụ
Với cơn mưa này nước cuốn về biển đông yên nghỉ
Chắp tay cầu cho mưa lớn lên.
Lúc bây giờ là hai giờ đêm
Sét đánh vào cái bình bát Quán Thế Âm ra làm trăm mảnh
Tức thì tôi nhìn ra cơn mưa hồng thủy
Người thị thành trú ẩn vào những chiếc áo mưa
Xin chia sẻ với người những chiếc áo mưa không mang
 nhãn hiệu
Hàng nội địa hoặc như hàng ngoại địa
Những người béo và người gầy đã cùng chung kích cỡ
Như đang cùng chia sẻ một cơn mưa.
Tức thì tôi nghĩ về cái nắng ở Phi châu
Bình đẳng cho người màu đồng hun trí tuệ
Tức thì tôi nhớ về gió ở Miêu cương
Tai ngựa và người dài ra điều vĩ đại
Và tiếng nói bị đày đi biệt xứ
Và ti hí tia nhìn trong mắt những thiền sư.
Hiển nhiên là tôi nhớ đến Suduki
Trong hoài công xiển dương bao điều tri ngộ

Bỡi lẽ là sáng nay tôi gặp một tỳ kheo
Ngài cố thủ sau những hàng rào bảo vệ
Tôi nghiệm ra tôi như con vi trùng truyền nhiễm
Tôi nghiệm ra có rất nhiều người như con vi trùng truyền nhiễm
Trong mắt vị tỳ kheo.
Tôi lại nhớ về Đức Quán Thế ở trên cao
Người đã tính chi li bao lần vung nhành dương liễu?
Tôi lại nhớ về Đức Thế Tôn Vô thượng
Hậu duệ của người ở phương Nam  vô cùng xứng đáng.
Tức thì tôi hiểu ra trò chơi ngôn ngữ
Nhà lãnh đạo, kẻ cầm quyền, đương nhiên giáo chủ
Các anh chỉ khác nhau tên gọi
Các anh cầm giữ con người.
Lúc bây giờ trời có một cơn mưa
Tôi không rõ ai là người được truyền tin qua thần mộng
Hay Nê ô không bao giờ được tuyển chọn.
Tôi nghiệm ra những kinh hãi Nê ô
Không được chết cùng đồng bọn
Tôi nghiệm ra bồ câu, vịt, gà con người là bạn
Vì thế gian muôn thuở thiếu người
Vì thế gian chung một cơn mưa
Tầm tã mấy nghìn năm chưa bao giờ dứt giọt.
Và đường phố chiều nay có bao dòng thân xác
Trôi nổi bập bênh
Tôi nghiệm ra đất đã bị sũng đi
Không phải đất thời Ky tô lên trên đồi Sọ
Đất của chúng ta bây giờ lầy lội
Đất của chúng ta dường như điêu linh.
Tôi phát hiện ra thêm khía cạnh Ky tô
Sự vĩ đại của người vẫn không thể nào hòa giải
Cái chết của người thẳm sâu chiều bất lực
Cái chết của người bổ khuyết cơn mưa
Mà những vết nứt đất đai muôn đời nguyên thủy
Không có giọt nước nào tràn ra cái bình không đáy
Không phải một Ky tô mà truyền thống Ky tô.
Đổ đốn như môt triết gia tôi chơi trò suy nghiệm
Về tính cách Đấng toàn năng hiếu sát hiếu sinh
Về Thượng đế vô tâm nhởn nhơ qua ngôi vị
Về Đức Chúa Cha xiển dương trò sáng tạo
Biến mình ra Đức Chúa Con
Trong khi nhìn những tín đồ Ky tô lệ chảy ròng ròng
Đức Chúa Cha òa lên nức nở
Trò chơi này không phải một trò chơi
Trò chơi này đã quá một trò chơi.
Đi qua, đi qua bờ bên kia
Lúc bây giờ vọng lại lời Bát nhã Ba la mật kinh
Lúc bây giờ tôi như người theo đạo
Đang bò đi dưới cơn mưa tầm tã
Đang bò đi và chắp tay cầu nguyện
Trên những nấm mộ nào cỏ hãy mọc lên!
Trên những nấm mộ nào cỏ hãy mọc lên!

























SỰ TRẢ THÙ CỦA ĐẤT

Ta đã nhầm cho kẻ không tuổi không tên
Định cư trên mình rồi sinh sôi bất tận
Dọc Hằng hà, sông Nin, Trường giang
Từ Pa-pi-lon, Giê-ru-xa-lem, Bắc Kinh, Oa-sinh-tơn
Ô! Con người không tuổi không tên.

Niềm cảm hứng sơ khai khởi dòng tàn tạ triền miên
Cái rìu đá trót trao người từ đây vết thương bất tận.
Những lở lói được trang hoàng diêm dúa
Trên bia mộ, đền đài và những cuốn Thánh kinh
Những lở loét được các ngươi thành  tâm ca ngợi
Như phôi thai anh  hùng, cảm hứng thi nhân.

Sự lớn mạnh các ngươi khởi thủy từ ta
Tuy nhiên, các ngươi chặt chân mình vì ngạo mạn
Các ngươi uống máu mình những con tim trống rỗng
Lo âu sự sụp đổ, hốt hoảng nỗi vô sinh
Trong tỉnh táo các người quy phục ta điều nhiên hậu!

Dục vọng điên cuồng các ngươi hướng đến những vì sao
Các ngươi lãng quên ta, người chịu đựng
Tuy nhiên mọi đức tin vẫn chừng như giới hạn?
Xuất sinh từ ta lời tiên tri cùng mạch nguồn thánh hạnh
Cứu vãn người và cứu vãn ta!

Không tuổi không tên
Họ, những con người mê mờ ngạo mạn
Những con người vô tri hãnh tiến
Thánh giá các ngươi là nỗi cô đơn
Các ngươi mang vác mình qua rừng sâu núi thẳm
Các ngươi kéo lê mình trên đồi cao gió hú
Thân thể tím bầm các ngươi im lìm chịu đựng
Các ngươi thành thạo điều che giấu vết thương
Kể cả việc học cách ta im lặng.

Thèm khát những đỉnh cao Everét, Anpơ
Các ngươi đặt chân lên ta dâng đầy sa mù buốt giá
Trong khi các ngươi mơ phì nhiêu hoa cỏ
Trong khi các ngươi mơ mạch nguồn thuần khiết
Trong khi các ngươi mơ rợp bóng vật linh.

Thèm khát chiều sâu với những mũi khoan
Các ngươi xuyên vào ta. Tiếng u u rền rĩ
Sắt thép đã vì ta nức nở
Chì thiếc đã vì ta run lên
Chậm chạp những mũi khoan
Ngươi làm rỗng chính ta sau bao điều do dự
Rồi sự thèm khát kia chừng như quá đỗi
Dục vọng dâng trào này những chính danh
Vì chúng ta người của văn minh
Và chúng ta thực thi tiến hóa…
Và tiếng U…U nức nở…

Thèm khát bề ngang phố thị phồn hoa
Ngươi phải bôi bẩn mình trong những đầm lầy chim sải cánh
Ngươi sẽ gặp ta những chiếc răng nanh
Dấu tích thuở xưa bao người đi chinh phục.

Ngươi gặp ta những cái tù và
Người thổi xưa từng cưu mang khi lạc lối
Tuy nhiên, những cái tù và điều tượng trưng bóng bẩy
Đang rúc vang trên những trang vàng thuyết luận
Khuếch tán qua những tầng không
Có bao kẻ hết hơi trong nỗi nhiệt cuồng
Đã bỏ cái tù và đêm đêm rền rĩ.

Ngươi gặp ta nơi những đảo băng
Vụt lớn dậy chen ngang ngươi và huynh đệ
Thật vậy sao?
Ô! Sửng sốt ngạc nhiên
Rồi, các ngươi chuyển sang lập lờ ca ngợi
Rồi, Với chút sót lương tri các ngươi tìm đường chạy tội
Những đảo băng là những đảo băng…
Tuy nhiên ta đã nơi sóng vỗ ầm ầm
Hôn phối mặt trời tuôn tràn thác lũ
Ta hiện ra sấm rền phẫn nộ
Ta hiện ra tầm tã mùa mưa.
Sự trả thù của ta bí hiểm cao cường
Ta gieo mầm các ngươi dòng thảo khấu
Làm những cuộc chiến tranh tương tàn huynh đệ
Làm những cuộc chiến tranh phạt sát đạo sư
Và các ngươi ngược giáo quay gươm
Đâm vào chính các ngươi sông ngòi máu đổ
Và những đứa con yêu của các ngươi gục lên gục xuống
Những đứa con yêu thành giống con tin
Dòng giống các ngươi dòng giống con tin.

Bởi lẽ ta đã nhầm cho kẻ không tuổi không tên
Định cự trên mình rồi sinh sôi bất tận
Dọc Hằng hà, sông Nin, Trường giang
Từ Pa-pi- lon, Giê-ru- xa- lem, Bắc Kinh,Oa- sinh- tơn
Dọc Vôn ga, sông Ranh, A-ma-dôn…














LỜI CỦA CON ĐƯỜNG

Dẫn ngươi đến cùng ta
Mênh mông vực sâu
Bạt ngàn vách đá
Sự phản bội bất thần như chim cắt chim ưng
Điều dối trá lan tràn như mùa nấm
Sinh mệnh các ngươi giọt sương lơ lửng
Nơi chót cỏ treo mình xe ngựa ùa qua
Ngươi rống gọi niềm tin gã thái giám ngây ngô
Và hy vọng khu rừng nghi ngút cỏ
Ta tước đoạt quanh ngươi bằng hữu kẻ láng giềng
Vậy chăng? Kẻ lữ hành đơn độc!

Ta đặt các ngươi trước sườn dốc cheo leo
Ngươi phải trèo lên. Có bao trò xe ngựa
Những mỏm đá bén chừng đao kiếm
Tử khí hương nồng như dạ lan
Trong khi trèo lên các ngươi phải trọng thương
Ta dẫn các ngươi vào những lùm mây
Né tránh chông gai các ngươi trườn như loài rắn
Ta dựng các ngươi giữa chập chùng hang động
Nhưng mỏm đá kia chính thị vú hoa

Tựu sữa trong ẩn tàng chờ đợi
Diễm phúc cho ngươi kẻ biết nhe răng
Diễm phúc cho ngươi biết cắn vào vú đá.

Ta mở trước các ngươi hun hút vực sâu
Bịt mắt trong chập chùng bóng đổ
Các ngươi lần mò theo tiếng hú u…u…
Xuyên thủng những màng tai dày hơn da ngựa.
Choáng váng hôn mê
Các ngươi rơi vào những cái giếng lạng
Nơi ếch nhái sinh sôi phối động
Dòng chuột chù biết phong tước xưng vương
Và những con gián kia từng quen trò hương khói.
Đồng bằng thênh thang đánh lạc lối nhà ngươi
Ta phân thân ra trăm ngàn ngách ngõ
Ta chui vào ngôi nhà ngươi tạm trú
Vạch những lối mòn chia rẽ cha con và huynh đệ
Ngươi sẽ thành tên gõ cửa
Thành kẻ ăn xin nơi bếp núc nhà ngươi.
Vậy chăng? Kẻ chưa nghe lời ta rao dạy!
Để lên đến đỉnh cao ngươi phải lặn vào những vực sâu

Điều đơn giản! Lẽ nào ngươi kỳ công cảm nghiệm?
Những thân voi chỉ là thân kiến
Thế giới các ngươi biết mấy hỗn mang.
Vật thể nhỏ nhoi ngươi hãy bằng lòng
Ta dạy ngươi tràn đầy trong khiêm hạ
Ta dạy ngươi tự mình hùng vĩ
E-ve-rét, Thiên sơn, Ô-lim-pơ.

Nhưng khi trèo lên, bốn bể vực sâu
Có ngọn đèn nào chăng trong niềm cô tịch?
Ta dạy ngươi trên ấy an nhiên
Thụ cảm đất trời màu lan u uẩn
Và ta trỏ vào phồn hoa phố thị
Là những ngọn đèn le lói
Thực ra thì, tất cả màu đen.

Như vậy là bất kể, an nhiên
Ngươi phải thành kẻ hạ san dẫu rừng đao bể kiếm.
Bi ca, tụng ca, thích khoái khôi hài
Ngươi kiểm nghiệm mình qua bao trò xưa cũ
Ngươi chứng nghiệm mình tinh thần sung mãnh
Ngươi chứng nghiệm mình nguồn khí hạo nhiên
Ngươi phải cung ứng mình trong gái nõn trai tơ
Thỏa mãn bao bầu đàn thê tử…






Ta phong kín chính ta lối cỏ xanh non
Những con dế cồ bay xây trường thành cung điện
Bởi lẽ ta truyền ngươi thị kiến
Thị kiến này diệu ảo hoàn nguyên.

Ta khiêu vũ ta vết nứt lòng khe
Thu hồi mình một đường tơ nhện
Bỡi lẽ người hành khất chính là tên khiêu vũ
Khốn khó cơ hàn trưởng giả thượng lưu.

Ta triển khai ta phấn khích khôn nguôi
Ta sáng tạo ta vô cùng vô tận
Ta tuôn chảy bao miền thi hứng
Như lặng lờ mực nước vô ngôn.

A ha! Phong kín thiên thu
Lồ lộ dâng bày
Hữu khả như là vô khả
Không thể như là có thể!



















GÕ CỬA

                                   Trong truyền thống Hô-me-rơ

   Hỡi ôi! Mi gõ cửa cùng ta tháng chín vàng trong. Bóng xế mịn màng thân thùy dương liễu rủ. Rồi chứng thị gió lùa xao lòng nắng. Mi trỗi dậy khát thèm uống nắng vào trong.

   Hỡi ôi! Mi gõ cửa cùng ta vòm xanh phớt màu sen. Đâu biết chiều mây sâu không cùng không tận. Và những vì sao hiền minh ẩn sáng. Dưới mặt trời chỉ tuôn chảy dòng đen.

   Ô-đi-xê đâu đã trở về. Trên con đường tìm màu thơm sắc lạ. Ta hào phóng trăm hồng nghìn tía. Bão tố mồi pháo trổ thành bông.

   Ô-đi-xê đâu đã trở về. Châu báu ngọc ngà kho tàng ta muôn trùng thị hiện. Ngươi đã mỏi tay chèo? Đây bao dòng ca kỹ. Xiêm lụa thơm nồng nhạc  tấu triền miên.

   Hỡi ôi! Mi gõ cửa nơi này để gõ cửa nơi kia. Bí sử thâm cung chôn vùi mi ngây dại. Mi gõ cửa cùng khi ta gõ cửa. Mi ngẩn người ta lánh vội rèm the.
   
   Hỡi ôi! Không thể bay xa đâu thể bay lên. Mi sẽ đứng giữa trời trồng cây si dại. Kìa dông bão mùa đông chờ đợi. Sét quật rừng đâu sá mấy cành si.

   Hỡi ôi! Mi gõ cửa bên này ta gõ cửa bên kia. Mi phải gõ vào mi điều trọng đại. Hoặc mi bước qua mi điều trọng đại. Ta vội vàng trọng lễ chính thành mi.





ĐÓ LÀ SỰ PHA TRỘN

                                                     Trên nền nhạc Ráp

U-U-A-A
Đó là sự pha trộn
Bể cường toan cùng những cái nhũ hoa
Dây nịt ngực là tinh thần tôn giáo
Giọt axit tuôn theo vành xe ngựa
Tuyết tan không dòng đường La Mã Luân Đôn
Hoa rác bùn đen sực nức thâu đêm
Ngây ngất thoát trần trên mình đau lỗ chỗ.

U-U-A-A
Giọt  âm thanh loang vũng sắc màu
Làm những cái mống chuồng chui trong phòng tư tế
Ráp đồng ca ngân vang ngày sống lại
Maria còn thuở tân nương
Tiếng vĩ cầm chuốt óng sợi dây là những ngọn búp măng
đập liên hồi mặt trống
Và sặc sỡ lông chim tưng bừng khai hội
Năm sắc năm màu chui ngự giữ hào quang.

Biến thân ra một đứa thai nhi
Everet chui vào người đàn bà đạp quẫy
Nên những đô thành áo xiêm rơi lả tả
Nên những má môi phập phồng hít ngửi
Son phấn tươi nồng thịt máu thơm tho.
U-U-A-A

Một con vạc xanh phương nam
Lượn theo cái hoa văn…
U-u mi nhìn không kịp nữa
Những cái lá nho đà vòng quanh bờm sư tử
Và những bông hồng thông suốt đến hậu môn!
UU-AA-UU-AA

Sự pha trộn phường thi nhân và học giả tổ tôm
Trong khoái thích này ngươi hãy cao bay ngoài mùi trào phúng
Rồi, những ranh ngôn thơ mộng
Chúng lơ lửng trên đầu chực tả xuống làm mưa.

Vậy chăng kẻ âm tính sơ khai
Đã học cách tàng trữ mình sau pa nô quảng cáo
Nhưng UU-AA đó là sự pha trộn nguyên khôi hùng vĩ
Như Hymalaya chùng chập như tinh khiết Thiên sơn.
Nhưng coi kìa óng ả tơ bay. Hymalaya vo tròn thành gói.AA
Rồi thì? Một ổ rắn Thiên sơn. Đức Lạt ma? Kỳ ghê cười dâm đãng. UU

U-A-U-A
Sự pha trộn xương xẩu tròn vo
Vậy chăng ai là tác giả?
Nhắm chừng mi một kẻ cuồng sinh
Áng chừng mi một nhà loạn tưởng
Thằng điên rốt ráo.

U-A-U-A
Đặt lên bàn cân công lý, cân gãy từ lâu
Đặt vào lương tri bảy lỗ, mi loài tim rỗng
UU-AA-UU-AA…












NHỮNG BÔNG HOA LƠ ĐỄNH

Ô! Lơ đễnh những bông hoa, đâu biết có mi một nhà thơ rập rình ca ngợi.
Như thiên thu phong kín màu xanh, ngươi loài hoa cỏ.
Không đợi mặt trời dạ lý vườn ai, thâu đêm thâu đêm hương tỏa.
Đâu biết mùa xuân tím ngát sầu đông, ngươi trổ hoa tháng ngày chờ đợi.

Ô! Lơ đễnh những bông hoa vẫn biết có mi một nhà thơ rập rình ca ngợi.
Lang thang bao cồn cát tịch liêu hoa gió nở trên niềm u uẩn.
Trắng muốt đóa quỳnh hoan hỉ dâng ra, rung sang những cành dao trầm lặng.
Có lẽ nào quên cả những thân gai, cây xương rồng với lên một bông hoa bé nhỏ.

Ô! Lơ đễnh những bông hoa đâu biết có mi một nhà thơ rập rình ca ngợi.
Chốn sỏi đá khô cằn, Ồ, ngươi thạch thảo. Có phải tự nơi này ủ ngát hương thu?
Kìa những đóa sen kia bát ngát mặt bùn, ta xin mi đừng như người kiêu ngạo.
Và những bông hoa giữa đình miếu trang nghiêm, hương trên u huyền sương khói.

Ô! Lơ đễnh những bông hoa, vẫn biết có mi một nhà thơ rập rình ca ngợi.
Không biết chi cái bướm loài ong những đóa hồng thơm tho rập rỡn.
Này, nụ tầm xuân tím biếc trong đêm, ngươi biết chăng quanh đây loài rắn?
Và những cái hoa cam hoa chanh trắng xóa vườn xuân, đâu biết những trái quả ngọt chua để lại.

Ô! Lơ đễnh những bông hoa, đâu biết có mi một nhà thơ rập rình ca ngợi.
Đây bông hoa thảo mãng đùa ra, hoàn tất chính ngươi miền thảo mãng.
Và rực rỡ trăm loài hoa nhiệt đới, lấy sắc màu kết nắng tự trời xa.
Ô! Lơ đễnh những bông hoa, vẫn biết có mi một nhà thơ rập rình ca ngợi…






























TRÁI ĐẤT TỰ NGÔN

1

Trái đất, Địa cầu, Trần thế, Trần gian
Họ gọi quá nhiều tên
Ta thường xuyên im lặng.

2

Bình thản biết mình là duy nhất
Ta không rền rĩ cô đơn
Ta không tuyên xưng ngôi vị.

3

Không chạy theo mặt trời
Không chạy theo mặt trăng
Vì ta thông tuệ.

4

Dưới sức nặng chính mình
Ta phải bay lên
Ra một tinh cầu lơ lửng.

5

Yên bình trong những vòng quay
Không bao giờ ta đặt ra câu hỏi.

6

Trông thấy sao băng
Ta quay theo con đường định sẵn.



7

Ban phát ánh sáng cho mặt trăng
Ta được mặt trời cho thêm lần nữa.


8

Nhịp nhàng quay ra tháng năm
Ta đã làm mình hùng mạnh


9

Cùng chiếc áo nắng mưa
Ta không sợ mình bệnh tật

10

Biết mình bé nhỏ ta âm u
Biết mình vĩ đại ta âm u nhiều hơn thế nữa.


11

Qua những giọt sương
Ta giao lưu cùng vũ trụ.


12

Ủ mình bằng những núi băng
Ta không lo chi hư hoại.





13

Khi dải mây mời gọi
Quan sát những dòng sông ta im lặng.


14

Khi dải mây mời gọi
Quan sát những dòng sông ta im lặng.


15

Vay mượn ta thể chất
Con người trao nhau ý tưởng.


16

Họ tựa vào ta tồn tại
Ta tựa vào trống rỗng.


17

Cho những đỉnh cao tựa mình
Chính ta lại bằng phẳng.


18

Kẻ tạm trú đa kiến đa ngôn
Riêng ta im lặng.





19

Không ưu tiên cho con người
Trong thế giới sinh linh
Đó là điều ta tâm niệm.


20

Ta thực hiện lẽ công bằng
Trong cách cho đi lấy lại

21

Họ đang thừa ra nên họ tiến vào nhau
Điều ấy làm ta khoái cảm.


22

Khi những con người chỉ trỏ chiều cao
Ta biết đó là chiều sâu không tận.


23

Bóng tối bên này ánh sáng bên kia
Nghe những con người trò chuyện
Ta cười trong im lặng.

24

Từ khi có con người
Ta thêm trò  trang điểm.




25

Dưới mặt trời
Với tất cả dòng sông
Ta làm nên bài hát.


26

Tiếng dế râm ran
Khi ta cười trong bóng tối.


27

Trái đất, Trần thế, Địa cầu
Lắng nghe tiếng nói tự mình
Ta ngạc nhiên ngẫm nghĩ (?)



















THƠ KHÔNG TÁC GIẢ

Nguyên cớ này ta đến cùng ta
Ở tại đây. Lúc bây giờ nắm tay nhau thành tựu.
Từ ấy các ngươi sống với nhiểu ma quỷ
Từ ấy các ngươi nằm trong tay Ta.
Là rượu thịt hoa hồng trong ý tưởng kia
Ta đã hiến sinh sự rạng rỡ vinh danh bảo tồn điều mông muội
Ta đã trích thể xác này cho những thăng hoa ý tưởng
Trong khoảnh khắc phiêu du miền cực lạc
Các ngươi gọi ta cùng khi quên ta.
Không tên gọi và không nhân xưng
Không hóa thân nào ngoài ta thị hiện
Chớp sáng lung linh giữa hố khuya tăm tối
Cơn cám dỗ là ta cùng những vuốt ve mời gọi
Tiếng gió thì thào cơn xoáy lốc hình trôn
Nơi bóng râm rung rinh tờ giấy tiền bay bão cát triền miên những vì sao ngưng đọng.
Trí tuệ các ngươi là tia sáng run rẩy
Thị hiện ta làm các ngươi ngưỡng vọng
Trong khi ta hoan hỷ cùng ta.
Thị hiện ta hoang mạc và những dòng sông
Sự khao khát và chối từ vùn vụt xuyên qua trăm ngàn ảo ảnh.

Vừa đứng lên các ngươi đã vội vàng gục xuống
Trong khi rõi vào mênh mông các ngươi run sợ.
Các ngươi tấn phong ta lên vòng kim cô
Các ngươi đặt ta nơi bánh xe pháp luân ngùn ngụt  lửa dậy.
Các ngươi bức bách ta vào những hố sâu
Khi màn đen mở ra các ngươi chong đèn cầu nguyện.
Các ngươi lừa gạt ta lên những đồi cao
Sau cái chết của ta các ngươi quỳ xưng và ròng ròng đổ lệ.
Các ngươi bức bách ta vào những tảng đá thâm u
Từ đó các ngươi yêu những hoa văn cằn cỗi.
Các ngươi truy tìm ta nơi đầu gươm mũi giáo
Thế hệ nối tiếp nhau các ngươi lên đường dong ruổi
Bắn những mũi tên không trở lại bao giờ.
Dưới gậm cầu kia sực tỉnh ra các ngươi triền miên than thở
Rồi như cảm hứng chi các ngươi đứng lên ca tụng
Lúc bây giờ ta đã đến cùng ta.
Không tên gọi và không nhân xưng
Thị hiện mặt trời, mặt trăng và muôn vì tinh tú.
Thị hiện những cánh rừng thâm u và bình nguyên quang đãng.
Thị hiện bông hoa và những con sâu.
Những cánh bướm đen trên nghĩa trang về đêm bay lượn.
Những con chim ưng từ ban mai bay vào vô tận.
Những con rồng từ vực sâu vụt lên vàng óng.

Những con quạ bay ra từ cơ thể.
Thị hiện ta nức nở tiếng thai nhi.
Thị hiện ta biển vỗ sóng đêm ngày.
Những con đò trôi trong thinh không im lặng.
Thị hiện ta tiếng rống đầu non
Khi những con người trở về cốt thú.
Thị hiện ta xao xác tàn cây
Khi các ngươi cảm quanh mình tĩnh mịch
Các ngươi tìm ta trong hòa điệu du dương
Trong khi ta nơi tiếng gầm man rợ.
Các ngươi tìm ta trên những phiếm dương cầm
Trong khi ta nơi bức tường câm lặng.
Các ngươi tìm ta màu sắc trong tranh
Trong khi ta sau khung hình trống rỗng.
Các ngươi tìm ta những cung điện đền đài
Trong khi ta cái giếng hoang và những cái chén sành sứt mẻ.
Ta cuốn lên từ ta cơn mưa tro bụi
Trên đổ nát hoang tàn các ngươi đồng âm than thở
Lúc bây giờ ta đã đến cùng ta.
Rõi sâu vào những nỗi buồn và những niềm vui
Ta tựu thành các ngươi sắc màu tươi sáng.
Trực diện người nằm yên và người đi lại
Ta tựu thành các ngươi trong chập chùng nhân ảnh.
Ta tựu thành các ngươi trong cõi miền vắng lặng
Ta tựu thành các ngươi trong vật thể cô đơn
Ấp ủ quanh ngươi những náo nhiệt điên cuồng
Chờ lúc sẩy chân kia với tay mời gọi.
Ta đặt các ngươi lên con đường quanh co khúc khuỷu
Ta đặt các ngươi trên con đường thênh thang.
Trên đầu các ngươi làn khói lửng lơ bay
Đất dưới chân mở những vực sâu hú gọi
Các ngươi đã vấp ngã, bò đi và hoàn toàn tuyệt vọng
Đột ngột trước các ngươi màu xanh sâu thẳm
Các ngươi thấy mình đang bay lượn giữa thinh không
Như khi các ngươi cầm trong tay mẩu giấy.

                                                        Tháng 10,1995














                   

                            



         TỰ KHÚC

Ta là Ta, là Ta, là Ta…
Được nhân lên, dội ra
Âm vào, tắc nghẽn.
Các ngươi nhập vào Ta trong im lặng
Các ngươi trở thành Ta khi nhìn thấy thinh không
Các ngươi chính thành Ta trong tiếng dội âm thanh
Các ngươi gặp Ta trong vô bờ ánh sáng.
Các ngươi nhìn thấy Ta trong phút giây trăng trối
Các ngươi đạt đến Ta trên từng khoảnh khắc
Các ngươi đã chối bỏ ta trong kỳ công ngưng kết
Để tìm ra trọn vẹn một con đường
Vì không có con đường
Để tìm ra một hình ảnh
Vì không có hình ảnh
Để tìm ra điều thống nhất
Vì không có điều thống nhất
Để vẽ lại lịch sử
Vì chưa từng lịch sử
Để đạt đến mô hình
Vì không có mô hình
Để đạt đến cố định
Vì không có cố định.
Tuy nhiên, các ngươi cũng đừng nghĩ về Ta như sự biến chuyển
Vì không có sự biến chuyển.
Ta không phải là nguyên nhân
Ta không phải là kết quả
Ta là Tự Tại…
Sức mạnh các ngươi đạt bởi sự hợp nhất cùng Ta
Trong khi các ngươi đã xa lìa Ta do mê muội
Rồi từ đó các ngươi lên đường tìm kiếm
Một điều chi tối thượng
Một nền tảng
Một nguyên lý
Các ngươi lập thành tôn giáo của các ngươi
Các ngươi trở thành chia rẽ
Các ngươi trở thành hỗn loạn
Các ngươi triền miên đấu khẩu
Các ngươi đến với nhau bằng cây gậy.
Ta là người duy nhất được tự xưng:
Ta là…
Không phía trước
Không phía sau
Ta là Ta vậy!
Tuy nhiên các ngươi cũng đừng nghĩ về Ta như điều xa lạ
Các ngươi chính là sự hiển thị Ta
Như là những con người
Những chó và mèo
Hoa mai và lay ơn
Ánh sáng mây trời
Ta là vạn vật
Ta là nhất tâm
Ta là nhất nguyên
Trong đồng nhất tâm vật
Các ngươi đến cùng Ta trong sự thấy tức thời
Các ngươi đừng tìm Ta trong cầu mong suy luận
Các ngươi nhập vào ta trong tuyệt diệt…
Ta đã gặp Ta
Hiển thị Ta một kẻ trầm tư
Hiển thị Ta như những tội đồ
Ta trao truyền minh triết
Không có điều để trầm tư
Ta chuyển thị bình tâm
Không có điều để tội lỗi.
Ta xa lạ các ngươi với hình tướng pháp quan
Những bộ luật truyền đời, đạo lý.
Các ngươi gặp Ta trong những phản ứng tức thời
Các ngươi trở lại thế gian trong suy niệm.
Vì vậy Ta cũng từng là nhân ảnh
Ta cũng từng là vật thể
Ta là sự chấm dứt suy tư
Các ngươi gặp Ta như tiếng vô hình
Và tiếng nói thể nhập các ngươi trong im lặng.
Trong những giây phút này Ta như người chiếm đoạt
Các ngươi nhìn ra thể xác
Như là những ghế và bàn
Những lược và gương
Những tay và chân
Ngươi và người đối diện
Ngươi đang nhìn vào vô biên.
Một cái nhìn vào trong
Một cái nhìn bất động
Thế giới trong suốt hiện lên
Trang nghiêm không một tỳ vết
Là mặt đất ẩm ướt
Là những mảnh sành
Những cái tách và mẩu sáp
Những chiếc lá khô
Loài cua ốc
Côn trùng
Loài có cánh
Loài hai chân
Vịt và người
Thế giới hiện lên
Trang nghiêm, Trong suốt, Bất động.
Tính từ giờ phút này ta lại hiển thị Ta
Trong cái nhìn các ngươi như một thi sĩ
Điều các ngươi đọc lên được xem thi ngữ
Từ bỏ những điều này các ngươi trực nhận Ta.
Ta đang hiển thị ta trong giao tiếp vô hình
Lời nói lên là lời được nghe và là lời duy nhất
Lời duy nhất nên là lời đã tự tước đoạt
Ý nghĩa những con từ
Câu
Lời vô nghĩa
Lời chỉ còn là âm thanh
Và âm thanh bưng bít…
Tuy nhiên, ta sẽ đến với các ngươi như thể một con đường
Trong sự chiếu cố các ngươi loài hữu tình hữu thức.

Ta sẽ để ra trên đường đôi điều quen thuộc
Lời biểu lộ trực tiếp và là lời tượng trưng Ta
Bởi lẽ Ta vừa là âm thanh vừa là im lặng.
Các ngươi nghe im lặng của âm thanh
Các ngươi nghe âm thanh của im lặng
Trong sự chú tâm này ngươi đã lãng quên ngươi
Ta là sự nghe vừa xảy ra và còn lại…
Không lời nói nào bị mất đi
Không một âm thanh nào bị mất đi
Từ tiếng sấm rung chuyển đất trời
Tiếng bò sát trườn qua lá khô rệu rạo
Tiếng gió qua một lá cỏ may chớm dậy
Tiếng những bầy người nguyên thủy
Vì tiếng vô hình
Chỉ có thính giác các ngươi hạn lượng
Ra tiếng hữu hình
Rồi đi vào tâm niệm.
Các ngươi có những khúc hòa ca
Các ngươi có những lời nức nở
Các ngươi có tiếng vĩ cầm
Các ngươi có những đường gươm xé gió
Các ngươi có lời san sẻ
Và có khi các ngươi lạc giọng
Ta không kêu gọi các ngươi từ bỏ sự nghe
Bằng những cái mũ trùm tai
Bằng những con người câm điếc
Bằng những con người bưng bít
Các ngươi lại mắc vào điều từ bỏ sự nghe
Ta chỉ trỏ các ngươi nghe của sự nghe…
Vắng lặng, thật là vắng lặng…
Điều Ta nói ra thật là lộn xộn
Điều Ta nói ra không cuối không đầu
Điều Ta nói ra lặp đi lặp lại
Vì các ngươi có sẵn những mô hình
Vì các ngươi có chương hồi kết cấu
Vì các ngươi có sự tuyển lựa
Đó là năng lực hạn định của các ngươi
Các ngươi theo Ta sao kịp!
Ta không có lời an ủi
Ta không có cái cười mai mỉa
Ta không có lời răn dạy
Chỉ có các ngươi dạy dỗ các ngươi
Đừng tưởng đó là điều uyên thâm và các ngươi trở thành vĩ đại.
Các ngươi dạy dỗ các ngươi
Như những người mù nối đuôi nhau lập thành cái vòng tròn rộng lớn.
Không nhận ra vòng tròn
Các ngươi lớn tiếng tự xưng
Các ngươi uy nghiêm rao dạy.
Nhưng Ta chưa một lần mai mỉa
Ta cũng chẳng bày trò đập phá.
Chỉ nảy sinh vẫn từ các ngươi những kẻ trào lộng
Hoặc tự xưng bạt chúng siêu quần
Hoặc cổ xúy tiêu dao nhàn tản
Hoặc tấn phong những gã hề và giáo chủ
Hoặc rêu rao hành động
Hoặc xưng tụng cô đơn
Vì các ngươi lắm chuyện lắm lời
Vì các ngươi tìm kiếm Ta và thất vọng
Vì thất vọng các ngươi mù lòa thị kiến
Các ngươi trở về thế giới nông cạn của các ngươi.
Ta Hiện Hữu
Khúc Tự thi đó là Ta Thị hiện
Khi các ngươi xướng lên ngôn từ Ta đến
Kể từ giờ phút này Ta ở cùng Ta.
Hiển thị Ta là sự dao động Ta
Các ngươi đến cùng  Ta trong Tâm niệm
Các ngươi chạm vào Ta trong Cõi ý.
Ta và ngươi đổi chỗ nhau trong từng khoảnh khắc
Từng sát na tịch diệt
Lặng lẽ tuôn ra
Trên những ghế và bàn


Trên những hoa văn thấp thoáng
Trên những ngọn đèn cầy
Trên những ngón tay run
Trên đầu ngọn bút
Trên những con chữ hiện lên
Trên những con chữ tuôn ra
Trên những con chữ bò đi
Trên đôi môi mấp máy
Trên chiếc bóng nghiêng
Trên xác thân chồm lên trang giấy
Lặng lẽ tuôn ra
Cái chết tròn đầy
Sự sống tan hoại.
Các ngươi cùng Ta thể nhập
Một thế giới trang nghiêm
Sáng trong và hằng cửu
Một thế giới chân thân
Một thế giới vô hình
Ta đang nói lên
Ta đang viết ra
Lời Tự Ngã.
Từ thế giới trang nghiêm
Ta trực chuyển các ngươi loài hữu thức
Cho những phân thân
Những tay và đầu
Được chép lời Ta
Được thấy Ta thị hiện.
Thị hiện cho thế giới chúng sinh
Ta là người thanh tẩy.
Thấu suốt những niềm vui phút giây rồi tàn tạ
Thấu suốt những nỗi buồn dài lâu đằng đẵng
Những ánh mắt bầm đen đau đớn
Những nếp nhăn gấp gãy
Thế giới các ngươi không có nụ cười
Tiếng khóc thì truyền đời
Không gian nức nở
Thời gian lặng câm
Kể từ giờ phút này Ta đã đứng bên ngươi
Như Tâm thái sau cùng các ngươi đi tìm mà lạc lối
Như một chân tâm
Như một chân thân
Rồi các ngươi nhìn ra
Dòng cam lồ tuôn theo nhành dương liễu.
Một cơn mưa uy nghiêm
Rửa tan bao buồn đau tủi hận
Rửa tan bao điều sỉ nhục
Những thống khổ và ưu phiền
Những oán thù và toan tính
Thì những kẻ vô luân
Kẻ nghiệt đồ
Kẻ bội phản
Kẻ lưu đày
Kẻ đã bị xóa tên
Kẻ đã bị thích chàm lên mặt
Kể từ giờ phút này các ngươi hãy đứng lên
Vì đã được thanh trần tẩy rửa.
Đứng trước Ta các ngươi chưa từng tội lỗi
Ở trong Ta các ngươi nô đùa đi lại
Không phải quỳ xưng
Không phải tạ ơn
Không phải gọi tên bái lạy
Khi các ngươi nhận lấy Chân tâm
Ngươi trở thành Ta
Duy nhất là Ta
Ta là Tự Tại.













Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét